Những món ăn trên bàn đa số đều thiên về chua cay của tây nam, những loại gia vị này đều là cố ý mang từ trong hoàng cung tới đây, từ lúc đó tới giờ vẫn chưa có cơ hội để làm, bây giờ làm được thì cũng chỉ còn lại một mình Đoạn Dao.
Sở Uyên gắp cho hắn một đũa thịt cá, nói: ” Thích không?”
” Thích.” Đoạn Dao gật đầu: ” So với đầu bếp Tây Nam Phủ nấu còn ngon hơn.”
Sở Uyên bật cười: ” Đầu bếp này vốn là người của Tây Nam Phủ mà, về sau đi theo nhi tử tới vương thành mở tiệm ăn, trẫm ăn xong hai lần thấy mùi vị thật không tệ nên lần này tới Bắc Hành Cung liền cố ý dẫn theo hắn tới, ngươi thích thì tốt rồi.”
Đoạn Dao gật đầu, tiếp tục rầu rĩ ăn cơm, thầm nghĩ ca ca thật sự là xui xẻo, tẩu tẩu cố ý mang đầu bếp tới cho hắn, rốt cuộc ngay cả một bữa cơm cũng chưa ăn được.
Thấy hắn trầm mặc không nói gì, Sở Uyên cũng không lên tiếng nữa, cho tới khi thấy hắn đưa muỗng canh cuối cùng vào miệng thì mới nói: ” Ăn điểm tâm không?”
” Không ăn không ăn.” Đoạn Dao liên tục xua tay, cái bụng rất tròn.
Sở Uyên cười nói: ” Quả thật chính là tuổi ăn tuổi lớn.”
Đoạn Dao xoa xoa miệng, thầm nghĩ, lại nói uyển chuyển hơn nữa thì cũng vẫn có ý nói mình ăn nhiều mà thôi.
Sở Uyên phân phó Tứ Hỉ pha một bình trà mang vào, xem ra đúng là không có ý định thả người rồi.
Đối với chuyện này, Đoạn Dao cũng không bất ngờ chút nào. Dù sao tuồng kịch kia cũng diễn quá gấp gáp khẩn cấp, thật sự có chút khó tin, người ngoài thì không nói làm gì nhưng tẩu tẩu của hắn chính là hoàng thượng a, không thấy khác thường mới là gặp quỷ.
Quả nhiên, trà rót ra ly còn chưa nguội thì Sở Uyên đã thuận miệng nói: ” Bạch Mi Lão Tiên kia….trước đây đã từng đi qua Tây Nam Phủ rồi sao?”
Đoạn Dao lắc đầu: ” Không có, trước đây ta và ca ca đều chưa gặp người này bao giờ, chỉ nghe sư phụ nhắc tới vài lần, nói là hồi còn trẻ từng ra biển, đánh bậy đánh bạ gặp được.”
” Có quan hệ rất tốt với Nam tiền bối sao?” Sở Uyên lại hỏi.
” Rất tốt thì chưa tới mức đó, nếu thật sự tốt như vậy thì sư phụ phải nhắc tới lão nhân ấy nhiều mới phải.” Đoạn Dao nói: ” Có lẽ cũng chỉ gặp nhau vài lần, cho nên cũng không thể nào gây thù chuốc oán đến mức có thể có ý đồ xấu gì được, nhiều nhất thì tính là sơ giao thôi.”
” Vì sao hắn lại có Thiên Thần Sa?” Sở Uyên tiếp tục hỏi: ” Nếu đã có, vậy vì sao lại không chịu giao ra sớm một chút? Vì sao phải đợi đến bây giờ?”
” Chuyện này thì ta cũng không rõ ràng lắm, sư phụ cũng không nói cặn kẽ.” Đoạn Dao nói: ” Mấy năm nay Tây Nam Phủ phái rất nhiều người tới Đông Hải, với Bạch Mi Lão Tiên cũng đã viết vài phong thư nhưng cũng chưa từng thu được hồi đáp, sư phụ còn tưởng lão đầu ấy đã cưỡi hạc về tây rồi, không ngờ lại gặp được ở thành Vân Đức này.”
” Chỉ để đưa Thiên Thần Sa ư?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Dao nói: ” Cũng là để làm một khoản giao dịch với sư phụ nữa, chỉ là nội dung của giao dịch này là gì thì sư phụ không chịu nói. Chỉ nói là sau khi ca ca bình phục sẽ đích thân đến Đông Hải tạ ơn.”
” Như vậy a.” Sở Uyên khẽ gật đầu, trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ nhưng cũng không biết chuyện này rốt cuộc có chỗ nào không hợp lý — người trong giang hồ làm giao dịch với nhau là chuyện quá sức bình thường, nếu là lão tiên ở hải ngoại thì có Thiên Thần Sa cũng không tính là kỳ quái, dường như mọi phương diện đều đã có cách lý giải rồi.
Đoạn Dao tiếp tục nói: ” Chỉ là trở về tây nam dưỡng thương mà thôi, chắc chắn ca ca cũng không muốn Hoàng thượng lo lắng cho mình như vậy đâu, nên suy nghĩ thoáng một chút mới phải.”
Sở Uyên hoàn hồn, cười nói: ” Trẫm vậy mà lại để ngươi phải an ủi a.”
Đoạn Dao siết chặt nắm tay: ” Trước khi ca ca rời đi đã dặn dò ta phải thay hắn chiếu cố Hoàng thượng thật tốt. Còn nói nếu đám lão thần kia không biết điều, muốn mang đủ chuyện lông gà vỏ tỏi tới làm phiền Hoàng thượng thì cứ trùm đầu lại đánh vài lần rồi sẽ thành thật ngay thôi.”
Sở Uyên gật đầu khen ngợi: ” Nói rất hay.”
Bỏ qua chuyện về Thiên Thần Sa, muốn có đề tài để trò chuyện cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Hai người ở trong phòng tán gẫu những chuyện bình thường xảy ra xung quanh, nói về những tin đồn thú vị trong cung hay trong chốn giang hồ, đến gần một canh giờ sau Đoạn Dao mới đứng dậy cáo từ. Sở Uyên uống cạn ly trà cuối cùng, cảm thấy trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều lắm — tuy không đến mức hoàn toàn yên tâm nhưng cũng hiểu được phần nào, có thể mọi chuyện cũng không tệ như mình tưởng, cái này gọi là quan tâm sẽ loạn, lại liên quan đến người thương nên có lúc khó tránh khỏi sẽ nghĩ quá nhiều.
” Hoàng thượng.” Tứ hỉ công công ở ngoài cửa nhắc nhở: ” Đêm đã khuya rồi, nên trở về tẩm cung nghỉ ngơi thôi.”
Sở Uyên đứng dậy, vừa đi ra cửa vừa nói: ” Phân phó xuống dưới, dặn phòng bếp ngày mai nhớ nấu thêm vài món bổ dưỡng, Dao nhi gần đây phải luyện công, đừng để hắn đói bụng.”
” Dạ.” Tứ Hỉ cười ha hả gật đầu, thầm nghĩ dù Tây Nam Vương đã đi rồi nhưng cũng may là còn có Đoạn Tiểu Vương gia ở lại, chỉ mới cùng nhau ăn một bữa cơm thôi mà sắc mặt của Hoàng thượng đã tốt hơn nhiều. Chắc sáng ngày mai nếu có đại nhân nào muốn cầu kiến, lúc vào Ngự thư phòng cũng không cần phải nơm nớp lo sợ như vậy nữa.
Ban đêm bên trong thành Vân Đức rất yên tĩnh, phu canh xách cái kẻng vừa đi vừa hát một khúc hát dân gian.
Nữ quỷ đã diệt, trong thành lại khôi phục yên bình tốt đẹp như trước đây, Hoàng thượng lại đang ở trong thành nên khắp nơi trên đường lớn đều có Ngự lâm quân tuần tra lui tới, muốn an toàn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Lúc đi ngang qua một ngõ tắt, phu canh thả cây kẻng trong tay xuống, muốn tìm một chỗ vắng lặng đi tiểu, ai ngờ mới quay mặt vào tường cởi ra đai lưng thì lại thấy trên đầu tường thoáng qua một cái bóng trắng, chưa kịp chớp mắt thì đã biến mất không thấy tăm hơi rồi.
” Người đâu cứu mạng a!” Phu canh hồn phi phách tán, cảm thấy giữa hai chân ào ào tuôn ra một mảnh ấm nóng.
Đúng lúc có một nhóm Ngự lâm quân tuần tra đi qua nơi này, nghe tiếng hét vội vàng giơ đuốc chạy tới, chỉ thấy phu canh kia đang ngồi trong góc tường ôm đầu, cũng không biết đang kêu la cái gì, xung quanh bốc lên mùi hôi thối.
” Lão nhị, lão nhị.” Nha dịch phụ trách dẫn đầu nhóm Ngự lâm quân tiến tới đẩy đẩy hắn: ” Trúng tà rồi sao? Hay là gặp cướp?”
Phu canh run rẩy ngẩng đầu lên.
Quan binh vây thành vòng tròn xung quanh, đều đang buồn bực không gì sánh được nhìn hắn.
” Không…không phải quỷ a.” Phu canh nói năng lộn xộn: ” Vừa rồi ta đứng ở đây, nhìn thấy một cái bóng trắng.”
” Có cái quỷ gì đâu, ta nghĩ ngươi chỉ là hoảng sợ quá nên thành tâm bệnh.” Nha dịch kéo hắn dậy: ” Tự tưởng tượng ra thôi.”
Phu canh lắc đầu nguầy nguậy, qua nửa ngày mới bình tĩnh lại một chút. Lúc này mới thấy hai chân ướt lạnh, cúi đầu nhìn thử, nhất thời xấu hổ đến suýt nữa đâm đầu xuống đất.
” Được rồi được rồi, mau về nhà đi.” Nha dịch nhặt cái kẻng trên mặt đất lên đưa cho hắn: ” Lần sau đừng có gây loạn nữa.” Câu hét vừa rồi không chỉ là hắn tự dọa hắn sợ đến tè ra quần, mà ngay cả mình cũng sợ quá chừng luôn.
Sắc mặt phu canh đỏ bừng, nói cảm ơn mọi người rồi sau đó lập tức lăn về nhà, thầm nghĩ từ đây đến nửa tháng sau cũng không dám ra đường nữa, không biết chuyện này còn bị mấy cái miệng điêu ngoa kia đồn đãi thành cái dạng gì. Ngự lâm quân chỉ cho rằng hắn thần hồn nát thần tính tưởng tượng ra như vậy, cũng không để tâm chuyện này nữa. Cho tới khi tất cả mọi người rời đi rồi mới có một người lưng còng nhảy xuống từ một cái cây cao cách đó không xa, bước chân tập tễnh đi về phía cửa thành. Thừa dịp thủ vệ đang giao ca liền linh hoạt như loài báo leo lên tường thành, hai ba bước đã lật người nhảy ra bên ngoài.
Một cỗ xe ngựa đang đứng giữa đồng hoang, bóng đen khom lưng bước vào, cất giọng khàn khàn nói: ” Tới thành Quan Hải.”
Người kéo xe đáp lời, giục ngựa chạy thẳng về phương nam.
Thành Quan Hải là một tòa thành trấn tọa lạc ở phía nam Sở quốc, là nơi giáp với biển cả nên cả ngày đêm đều có thể ngắm sóng đón gió, là một trong những bến cảng trọng yếu nhất của Sở quốc. Trên cảng mỗi ngày đều có rất nhiều thương thuyền từ các quốc gia khác tới, cờ xí đủ loại màu sắc kiểu dáng, vô luận là thương đội từ Sở quốc muốn tới Nam Dương, hay là thương đội ngoại bang muốn vào Sở quốc, thì thành Quan Hải này cũng chính là con đường nhanh chóng và thuận tiện nhất.
Bóng đêm lui xuống, mặt trời nhô lên ở phương đông, đảo mắt liền đã qua một ngày đêm.
Lúc này Sở Uyên đang ở Ngự thư phòng xem vài tấu chương còn sót lại, Tứ Hỉ công công tới báo, nói là có thư từ Truy Ảnh Cung đưa tới.
Trong lòng Sở Uyên có chút vui vẻ.
Tứ Hỉ công công trình thư lên, lại nói: ” Còn có một xe đặc sản vùng Thục Trung, nói là lát nữa sẽ được đưa tới hành cung, là Thẩm công tử tự tay sửa soạn.”
Sở Uyên gật đầu, mở niêm phong rồi lấy thư ra, là chữ viết của Tần Thiếu Vũ. Trong thư nói rằng đã thu được hồi âm từ Nam Hải, quả thật là không nơi nào có Thiên Thần Sa, nhưng cũng có thể thử đi xung quanh tìm giúp.
“….Hoàng thượng?” Thấy hắn trầm mặc thật lâu không nói gì, Tứ Hỉ đứng bên cạnh kêu một tiếng.
Sở Uyên nói: ” Đi chuẩn bị vài thứ hiếm lạ đưa tới Truy Ảnh Cung, coi như là đáp lễ.”
” Dạ.” Tứ Hỉ công công gật đầu lui ra. Sở Uyên lại đọc kĩ phong thư một lần nữa, chân mày hơi nhăn lại. Quỷ Thủ Thần Y là sư phụ của Tần Thiếu Vũ, mấy năm gần đây vẫn định cư tại một hòn đảo nhỏ ở Nam Hải, là Thần Y nổi danh nhất nhì trên giang hồ, ngay cả Diệp Cẩn cũng tự nhận không bằng. Nếu ngay cả người này cũng không biết Thiên Thần Sa là vật gì thì chỉ sợ đó thật sự là thứ thế gian khó tìm.
Sở Uyên dựa người vào long ỷ suy nghĩ một trận rồi lại mở giấy ra viết hai phong thư, sau đó sai người ra roi thúc ngựa đưa tới Nhật Nguyệt sơn trang và Truy Ảnh Cung.
Đoạn Dao vẫn ngày ngày tới tiểu viện học cách phá giải Đốt Tinh Cục, sáng đi tối về, thường thường tới tận đêm khuya mà vẫn còn đang luyện công. Sở Uyên liền bảo Tứ Hỉ phân phó xuống phía dưới, bảo mọi người ở lại Bắc Hành Cung thêm nửa tháng, sau đó mới lên đường trở về vương thành.
” Ngươi xem ngươi đi, có vậy thôi mà cũng nhíu mày.” Lưu Đại Quýnh nói: ” Dù đang ở đâu thì Hoàng thượng cũng sẽ không quên xử lý chính sự, có gì khác nhau đâu.”
” Ta nhíu mày ngươi cũng muốn quản sao?” Đào Nhân Đức bị hắn làm cho choáng váng đầu hoa mắt.
Lưu Đại Quýnh nói: ” Ngươi nhíu mày, ta cũng tính mặc kệ, nhưng với thói quen bao năm nay của ngươi thì bất cứ lúc nào ngươi nhíu mày, đại thể là lại đang muốn gián, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, Hoàng thượng của ta gần đây tâm tình không được tốt, ngươi nên kiềm chế một chút.”
Gián: can gián, khuyên can, khuyên nhủ, khuyên bảo.
Đào Nhân Đức: “….”
” Đã nói ngươi là cái loại người không biết hưởng phúc.” Lưu Đại Quýnh kéo hắn đi ra ngoài: ” Ở thêm nửa tháng thì nửa tháng, đi ăn đồ nướng thôi.”
Đào Nhân Đức bị hắn kéo thất tha thất thểu nhưng chân mày vẫn cứ nhíu chặt.
Ở thêm nửa tháng tất nhiên là không vấn đề gì, thậm chí lâu hơn nữa cũng được. Nhưng mà mấy ngày gần đâu nhìn Hoàng thượng thật sự có chút khác thường, chỉ là cái gì cũng không chịu nói, khiến lòng mình cũng bắt đầu lo lắng bất an, tổng nghĩ chắc là đã xảy ra chuyện gì.
Loại cảm giác này…thật sự là không dễ chịu chút nào.
” Hoàng thượng.” Tứ Hỉ nói: ” Hôm nay dường như Đoạn Tiểu Vương gia phải luyện công thêm một lúc nữa, đến giờ vẫn chưa xong, Hoàng thượng có muốn dùng bữa trước không?”
” Cũng không đói, chờ Dao nhi về rồi cùng ăn.” Sở Uyên thả quyển sách trong tay xuống: ” Đi thôi, tới nhà giam xem một chút.”
Tứ Hỉ công công không hiểu: ” Tới nhà giam?”
” Nơi đó còn có một phạm nhân.” Sở Uyên nói: ” Vốn định để về vương thành mới xử lý, nhưng dù sao bây giờ vẫn còn ở hành cung thêm nửa tháng nữa, không có chuyện gì làm, thẩm tra trước một chút cũng không sao.”
Nghe Sở Uyên nói xong Tứ Hỉ mới chợt nhớ ra là có một ca cơ bị giam ở đây vì tội sát hại Tri phủ thành Thương Nam &Trước cửa nhà giam, chậu than đỏ lên rừng rực tí tách, đầu mục đang ngủ gà ngủ gật, không nghĩ tới Sở Uyên lại đến đây vào giờ này, kinh hoảng quỳ gối xuống đất: ” Tham kiến Hoàng thượng.”
” Miễn lễ.” Sở Uyên hạ lệnh: ” Mở khóa, trẫm muốn vào xem một chút.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]