Hai người nói chuyện thẳng đến khuya, Phùng Tĩnh Tô thấy sắc trời không còn sớm, chỉ có thể đứng dậy cáo từ. “Sương nương, tương lai còn dài, về sau con sẽ thường xuyên đến thăm ngài.” 
Đức Phi cười nói: “Rất bản lĩnh, có thể tránh ánh mắt của đại nội thị vệ, buổi tối ta sẽ không lo bị buồn.” 
Trước khi vào cung, Đức phi Tề Nguyên Sương với Lý tiệp dư là khuê mật*, sau đó từng người vào cung, tình cảm chưa từng đi xuống. Đức phi táo bạo trắng trợn che chở Lý tiệp dư dưới đôi cánh của mình, cực lực cẩn thận, vậy nên Lý tiệp dư mới thuận lợi hạ sinh Phùng Tĩnh Tô. 
* Khuê mật: chỉ tình bạn khăng khít giữa hai người con gái. 
Ai ngờ hồng nhan bạc mệnh, lúc Phùng Tĩnh Tô 4 tuổi, Lý tiệp dư đột nhiên sinh bệnh nặng, sau đó không lâu đã qua đời. Đức phi lúc ấy cũng muốn che chở Phùng Tĩnh Tô, hơn nữa Hoàng Đế cũng đồng ý, nhưng khi nàng nghe nói thư viện Phi Diệp Tân tuyển học sinh vẫn thuyết phục Hoàng Đế đem Phùng Tĩnh Tô đưa đi Phi Diệp Tân. Mười năm này, Phùng Tĩnh Tô đều hồi cung mỗi năm, mặt ngoài, hai người không gặp nhau một lần, sự tình thực tế đều giấu ở sau lưng, đây là chủ ý của Đức phi. Nhưng mà tại sao làm vậy, Đức phi vẫn luôn không nói, hiện giờ Phùng Tĩnh Tô đoán được, hẳn là năm đó Đức phi phát hiện việc nguy hiểm nên mới tiễn nàng đi, giúp nàng bình an. Mối nguy mà đường đường là Đức phi cũng phải kiêng kị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-tuong-luong-khuynh-quoc/2721155/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.