Một tay của Phùng Tĩnh Tô chống cằm, nhìn nét mặt tươi cười như hoa của Tiết Ngải, quả nhiên giống y đúc trong ấn tượng của nàng. Tiểu Hồ Ly nên có bộ dáng thế này, tiếc là đã thiếu đi một phần giảo hoạt.
“Tiểu Ngải.” Nàng đột nhiên gọi một tiếng khiến cho Tiết Ngải giật nảy mình.
“Tô tỷ tỷ, người gọi ta sao?” Tiết Ngải hỏi trong mơ hồ.
“Đương nhiên, có một câu muốn hỏi nàng.” Phùng Tĩnh Tô đột nhiên lại nghiêm túc.
Tiết Ngải căng thẳng đến mức mở to cả hai mắt, bộ dáng vừa ngoan vừa đáng yêu khiến trái tim Phùng Tĩnh Tô mềm nhũn: “Mấy năm nay, nàng phải giả dạng như thế này để làm gì?”
Ánh mắt Tiết Ngải bắt đầu dao động, nàng biết việc này sẽ khiến Phùng Tĩnh Tô hoài nghi, thế nhưng nàng đã không có biện pháp tốt hơn: “Ta chỉ không muốn làm loạn với người nhà mà thôi.”
“Ta hiểu Tiểu Ngải, nàng thông minh giảo hoạt, lừa người đến chết cũng không phải đền mạng, ngay cả bốn người tỷ muội của nàng hay mẫu thân luôn thích làm khó dễ cũng đâu phải đối thủ của nàng? Nàng hoàn toàn có thể được sống tốt hơn trong cái nhà này.” Phùng Tĩnh Tô cảm thấy bản lĩnh gạt người của Tiết Ngải đã kém hơn, lời nói vô lý như vậy khiến ai nghe xong cũng biết đây là lừa gạt.
Tiết Ngải cúi đầu: “Suy cho cùng thì các nàng đều là người nhà của ta, không phải ai ta cũng sẽ lừa mà.”
Lời nói của nàng càng ngày càng có nhiều sơ hở.
“Nàng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-tuong-luong-khuynh-quoc/2721139/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.