Chương trước
Chương sau
Tu dưỡng của ảnh đế
Nghi thức tế thiên vội vã kết thúc, Khương Trạch lần thứ hai phát ra nộ hỏa thật lớn trong triều đình, đem tam công cửu khanh1 mắng đến cẩu huyết lâm đầu, cuối cùng bỏ lại một câu “Trong vòng một tháng nếu không tra rõ việc này thì đưa đầu đến gặp.” Sau đó phất tay áo trở lại thư phòng, còn đuổi hết nội thị ra một mình hờn dỗi.
Đầu tiên là bị uy hiếp tánh mạng, sau đó chính là lần đầu giết người, Khương Tố sợ y bị kích thích quá lớn chỉ có thể vội vàng phân phó ám vệ đi điều tra việc này, tiếp theo liền giống như khúc gỗ ngồi canh trước cửa thư phòng, lẳng lặng chờ Khương Trạch mở cửa.
Hắn rốt cục đã lĩnh hội được một chút tâm tình của Khương Trạch lần trước khi bồi hồi trước cửa thư phòng của mình suốt một tháng
… Cái loại cảm giác lo lắng sợ hãi quanh quẩn vô hạn trong lòng, thậm chí ngay cả đầu lưỡi cũng cảm giác được cay đắng khó thể thốt ra thành lời này thật sự vô cùng khó chịu.
Trương Di ở bên cạnh muốn nói lại thôi.
Lúc nãy gã đã dùng danh nghĩa nội thị của Khương Trạch cố ý đi nhìn thi thể của thích khách. Đầu tiên là trong lúc giao thủ đột ngột như vậy, Khương Trạch lại có thể chuẩn xác nắm giữ cái cổ của thích khách, bởi vì thất khiếu của người nọ đều rỉ ra máu tươi nên Trương Di hoàn toàn có thể kết luận thích khách trước tiên là bị bẻ gãy cổ, một chiêu trí mạng. Hơn nữa Khương Trạch còn đồng thời có thể dùng đến thời gian cực ngắn tìm được các đốt ngón tay của đối phương, nhanh chóng lật ra đoạt lấy đoản kiếm, nhân lúc người nọ còn chưa tuyệt khí mà cắm thẳng vào ngực trái, đương nhiên cũng là một kích đâm thẳng vào tim.
Cái loại thủ đoạn này thật sự vô cùng tinh chuẩn quyết đoán lại sắc bén tàn khốc!
Trương Di am hiểu ám sát, tự nhiên có thể nhìn ra thủ đoạn của Khương Trạch khiến người khiếp sợ đến mức nào. Gã hoàn toàn hiểu rõ, cho dù là bản thân ở trong thời kỳ toàn thịnh mấy năm trước cũng không có năng lực như vậy.
So với ngày thường giống như một con thỏ trắng thuần sắc, Khương Trạch hiện tại càng giống hung lang đã tắm qua vô số máu tươi, mưu định rạch ròi. Hơn nữa, người này có lẽ vẫn là con Lang Vương đáng sợ nhất kia.
Trương Di thật sự rất lo lắng cho tình cảnh của chủ nhân nhà mình.
Chỉ là lời nói hôm nay của gã Khương Tố nhất định nghe không lọt tai, cho dù cường ngạnh bẩm lên cũng chỉ khiến chủ nhân sinh lòng chán ghét, chẳng bằng cứ ngậm miệng lại yên lặng chờ đợi.
Như vậy Khương Trạch là đang làm gì đây?
Y đầu tiên đem hết tất cả những việc mình đã làm trong mấy tháng qua tinh tế suy nghĩ lại một lần. Chuyện đầu tiên y làm chính là đặt bẫy khiến lưu dân hỏa thiêu phủ đệ của Khương Tố, đồng thời thay đổi toàn bộ Đình úy trong cung, chỉ cố ý lưu lại vài tên thám tử các nước y có thể dễ dàng thao túng tin tức truyền đi. Tiếp theo chính là, cài vào bên trong thủ hạ dưới trướng Khương Tố một ít người của mình. Khương Trạch không ngừng suy luận, cho đến khi xác nhận được những việc này đều làm được tỉ mỉ hoàn thiện, không có một chút dấu vết nào có thể khiến người khác hoài nghi thì mới thử thay đổi một loại tư duy khác.
Y đề ra giả thuyết xấu nhất: Ngoại trừ bản thân y, còn có người biết được thế cục cuối cùng,
Nếu có, như vậy người này là ai?
Đầu tiên là đôi huynh đệ của Tùy quốc, hai người này chính là chết quá sớm, cho dù sống lại thì việc đầu tiên thái tử Ngọc muốn làm hẳn là giết chết Cơ Minh. Còn Cơ Minh cho dù có đủ lý do muốn mạng của y, thế nhưng hiện giờ tự thân gã cũng khó bảo toàn, còn phải trông chờ Niếp Hành đi giết thái tử Ngọc, vì vậy có thể bài trừ. Quốc quân Hàn quốc, Hàn Quyết chính là một tên ngu ngốc, trừ phi từ nhiều năm trước biết được thế cục sau này, đồng thời còn thay đổi chính sách trọng dụng nhân tài mới có cơ hội cải biến tình trạng hiện tại của Hàn quốc, bất quá mấy tháng nay y cũng không nghe được bất luận lời nào tán thưởng quốc quân Hàn quốc, như vậy cũng có thể loại trừ. Còn lại chỉ có hai nước Tề Sở, Tề quân Tông Chính Việt âm hiểm giả dối, quỷ kế đa đoan, Mỵ Cận năng mưu thiện đoạn, đáng tiếc kiếp trước lại bị y dẫn dụ người Hung Nô sang quấy nhiễu cùng với Tông Chính Việt hai mặt giáp công, rốt cuộc chết cực kỳ uất ức.
Hai người này đều có đủ lý do và năng lực sai sử Niếp Hành đến ám sát y, đồng thời đều có thể biết hành động ám sát không thành công của gã ở kiếp trước. Với lý giải của Khương Trạch đối với bọn họ, lại nghĩ đến nếu có người thật sự ôm lấy tâm lý “Nếu có thể giết chết Khương Trạch là hay nhất, nếu không cũng muốn khiến y thương cân động cốt, chịu vết thương da thịt” an bày việc này, như vậy hẳn là kế tiếp sẽ có cuồng phong bão tố hướng y kéo tới.
Như thế thì cuồng phong bão tố sẽ là thế nào đây… trực tiếp lĩnh quân xâm lược Khương quốc? Nếu không thì liên thủ xâm lược Khương quốc? Hừ… trừ phi hai người bọn họ đều xác nhận đối phương đã trọng sinh, nếu không với quan hệ của hai người căn bản không có khả năng liên thủ đối ngoại.
Khương Trạch nhịp nhàng quy luật gõ gõ lên cái án kỷ phía sau, thủ lĩnh Thiên Long vệ theo đó đột nhiên xuất hiện, Khương Trạch phân phó một câu “Mệnh lệnh mật thám Sở, Tề tận lực nghe ngóng hướng đi tiếp theo của hai nước, nếu phát hiện hiềm nghi liên thủ không tiếc bất cứ giá nào truyền tin tức về”, sau đó còn bỏ thêm một câu “Sai người điều tra Niếp Hành của Tùy quốc.” Rồi mới để thủ lĩnh Thiên Long vệ lui đi.

Đêm dài thê lương.
Cửa thư phòng hé ra một cái khe, Khương Trạch thận trọng lộ ra cái đầu nhỏ.
Mũ miện ước chừng đã bị y ném đâu đó ở trong phòng, mái tóc dài đen kịt như màn đêm xõa xuống bờ vai tôn lên khuôn mặt và đôi môi tái nhợt càng khiến y có vẻ yếu đuối tinh mỹ.
Khi nhìn thấy Khương Tố, sắc mặt Khương Trạch càng trở nên ủy khuất, một lần nữa lộ ra ánh mắt ướt sũng như cún con lao mạnh về phía đối phương.
Lúc này đôi chân của Khương Tố đã đứng đến tê rần, hắn hơi lảo đảo một chút, lui lại ba bước mới gian nan ổn định thân hình.
Khương Tố thở dài một hơi, sau đó dùng bàn tay ấm áp của mình xoa đầu đối phương, không ngừng ôn nhu dỗ dành, “Không sao đâu, ca sẽ ở cùng đệ”, cứ vuốt ve như thế hồi lâu, thẳng đến khi Khương Trạch mệt mỏi ngáp dài một cái hắn mới ôm người lên quay về tẩm cung.
Khương Trạch ghé vào đầu vai Khương Tố, dùng ánh mắt bình tĩnh như nhìn người chết hướng về phía Trương Di.
Y biết Trương Di nhất định phát hiện y trong ngoài không đồng nhất. Thế nhưng như vậy thì sao? Bất luận là ai dám cản trở y đạt được chân tâm của Khương Tố đều là đáng chết.
Trương Di : “…” Phải đối mặt với loại người dối trá này đã quá phiền muộn rồi, nếu như vừa phải nhìn y lừa gạt chủ nhân đến xoay quanh, vừa phải chịu đựng sự uy hiếp trắng trợn như vậy, cuộc sống này quả thực không có cách nào qua mà!
Trương Di đứng yên tại chỗ, mở mắt trừng trừng nhìn bóng lưng Khương Tố biến mất ở trước mặt. Rất lâu sau đó, hoa tuyết bỗng phiêu lượng hạ xuống.
Nhân gian thoạt nhìn đặc biệt thê lương.
Khương Tố đem người ôm về tẩm cung xong mới ý thức được vừa rồi những nội thị gặp được trên đường đều có biểu tình hơi chút vi diệu, sau đó lại nghĩ đến bốn chữ ‘Thái tử thông yên’ mấy tháng trước đọc được từ trúc giản trong tay Khương Trạch thì cả người cứng đờ, vô thức đặt Khương Trạch xuống, lại cứng đờ nắm tay y dắt vào tẩm cung, dỗ người đi ngủ.
Nhưng mà như vậy cũng không có hiệu quả gì.
Bởi vì nửa năm sau, Khương Trạch phi thường khoái trá đọc được mật báo của thám tử từ Tề quốc gởi về “Tề quốc trên dưới đều đang bàn tán việc huynh đệ Khương thị có thật là đang tư thông với nhau không?” “Quốc quân Tề quốc nghe tin xong từng trào phúng ‘Hay cho một đôi cẩu nam nam’ “, còn cảm thấy những tin đồn này thật thú vị.
Đợi đến khi Khương Trạch rốt cục khôi phục bình thường —— sau khi trải qua việc này, gương mặt của y ít đi một phần ngây thơ ỷ lại, sinh ra thêm một phần nghiêm túc lãnh tĩnh. Trong lòng Khương Tố vừa vui mừng vừa thêm một chút buồn lo vô cớ.
Thiên tử bị ám sát ngay giữa nghi thức tế thiên, trên dưới triều đình suốt nhiều ngày đều bị lo lắng bao phủ, đặc biệt là sắc mặt của thiên tử, xấu đến mức dọa cho không ít kẻ chột dạ.
Khương Tố đem những thuộc hạ dưới trướng không đủ tố chất tâm lý ghi nhớ xuống, một lần nữa xử lý những việc có chút gác lại đã lâu.
Lúc này Gia Cát Du đã thành công lẫn vào trong phủ Hữu tướng, trở thành một trong những phụ tá có chút đáng chú ý. Ba tháng trước thủy tai nghiêm trọng, cũng may nhờ triều đình đúng lúc cứu trợ mới khiến tình thế không trở nên quá khó khống chế, bất quá cho dù là vậy, hai quận Dương Cao, Cừ Lương vẫn có nhiều bách tính chịu cảnh trôi giạt khắp nơi. Khương Tố chỉ có thể từ miệng của những bách tính này mơ hồ biết được tại Dương Cao thật sự có gia tộc Gia Cát, đồng thời con thứ hai còn là trẻ tuổi có tài.
Vì vậy Khương Tố trong thời gian gần dự định đưa Gia Cát Du gia nhập đội ngũ phụ tá hạch tâm. Bất quá người này có thể sử dụng hay không, vẫn nên khảo hạch thêm một lần.
Ngoài phòng tự nhiên đã là băng thiên tuyết địa, Gia Cát Du cũng rõ ràng đang mặc áo bông rất nặng, thế nhưng trong tay lại còn cầm một cán quạt lông giả vờ tiên phong đạo cốt, khi hắn nghe được câu hỏi của Khương Tố thì chỉ cười nhạt một chút rồi nói: “Như vậy còn phải xem trong lòng điện hạ đang nghĩ như thế nào rồi.”
Khương Tố híp mắt: “Tiên sinh là có ý gì?”
Gia Cát Du bình tĩnh nói: “Bị ám sát giữa nghi thức tế thiên, có thể hiểu theo hai hướng. Thứ nhất, có người dám làm càn khiêu khích Khương quốc chúng ta, nếu không nghiêm tra trọng trừng thì tất tổn hại uy nghi thiên tử, nghiêm trọng hơn còn có thể khiến cho lời đồn bốn phía dấy lên, mất đi dân tâm, dao động căn bản quốc gia. Nhưng nếu như có dư luận thích hợp dẫn đường, cũng có thể thuận lợi ngưng tụ nhân tâm trên dưới Khương quốc, nhất trí đối ngoại. Còn thứ hai là…”
Gia Cát Du không nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng lay lay cán quạt, chỉ là đang giữa trời động khắc nghiệt, cho dù chỉ là một chút gió nhẹ như vậy cũng khiến người không chịu nổi, vì vậy nụ cười của hắn đột nhiên trở nên cứng đờ, động tác trên tay cũng lập tức dừng lại: “Cũng có thể nói rằng là trời cao bất mãn với thiên tử hiện tại của Khương quốc, giáng thần tướng xuống làm ra nghiêm phạt…”
Hắn có chút ý vị thâm trường tiếp lời: “Kể từ đó…”
Khương Tố nghe vậy thì ánh mắt đang chăm chú nhìn Gia Cát Du cũng trở nên lạnh lẽo, một cỗ áp lực vô hình không biết từ đâu liền áp chặt lên người Gia Cát Du. Hắn cũng không tỏ ra e ngại, trái lại càng thêm thong dong, mỉm cười nói tiếp: “Đương nhiên, phàm là sự việc thì đều có hai mặt lời hại, bệ hạ tất nhiên có thể hóa nguy thành an.”
Ở trong ánh mắt lạnh lùng của Khương Tố, Gia Cát Du vẫn tự nhiên nói cười, “Đêm qua tại hạ thức xem tinh tượng, nhìn thấy tử vi tinh di chuyển từ phía đông nam về phía chính tây, hào quang sáng rực, bấm đốt tay tính toán một chút đó chính là dự triệu Khương quốc phải xuất chinh. Với một kiếp nạn này, đối ngoại có thể tuyên bố do quốc quân Tùy quốc muốn cản trở hồng phúc trời cao ban xuống nên phái thích khách đến đây ám sát thiên tử, bất quá bệ hạ phúc trạch thâm hậu cho nên đối phương không thể thực hiện được. Như vậy vừa có thể thủ hộ căn cơ, lại thuận tiện cổ động dân tâm, mà giang sơn của Tùy quốc cũng thành vật trong lòng bàn tay.”
Khương Tố ngưng mắt nhìn đối phương hồi lâu: “Vậy sao? Tiên sinh còn hiểu thuật tinh tượng?”
Gia Cát Du nhẹ nhàng rũ mắt cười mà không nói.
Sau đó nhẹ nhàng lui xuống.
Khương Tố nhìn theo phương hướng bóng lưng của hắn biến mất rồi nói: “Gia Cát Du người này, giỏi phỏng đoán nhân tâm, cũng là loại có dã tâm, có thể trọng dụng nhưng dễ dưỡng hổ vi họa.”
Hữu tướng chậm rãi thở dài một hơi, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: “Chỉ là dưới trướng ta lúc này, duy có Gia Cát Du là có thể trọng dụng. Hạ quan biết điện hạ từ tâm, luôn không muốn dùng thủ đoạn phi thường đối phó Khương Trạch… nếu bên cạnh người có một kẻ biết trông đại thế như vậy, ngược lại cũng là việc tốt… Cho dù tương lai hạ quan có lui khỏi vị trí Hữu tướng cũng có thể an lòng…”
Ánh mắt Khương Tố lóe lên.
Hắn nhìn gương mặt từ ái của hữu tướng, ước chừng như đang nhớ lại điều gì, ánh mắt hơi buồn bã: “Ngoại công không cần như vậy.”
Hữu tướng lại lắc đầu, lại giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt của lão bỗng nhiên trầm xuống, “Tiên hoàng trước lúc băng hà gần như đã trở nên hoa mắt ù tai, không thể phán đoán thế sự…” lão cơ hồ là đang nghiến răng nghiến lợi nói: ” Cũng không biết Khương Trạch đã dùng tà thuật âm hiểm gì…”
Lời của lão còn chưa nói xong đã bị Khương Tố cắt đứt : “Ngoại công! thỉnh nói năng cẩn thận!”
“Điện hạ…”
“Được rồi!”
Khương Tố hít sâu một hơi, xua tan những nét giãy dụa động dung trên mặt: “Kế sách của Gia Cát Du đích thực rất tốt, chỉ bất quá hiện tại lại không đúng lúc.”
Hữu tướng suy nghĩ lại một lần, có chút không quá xác định hỏi: “Không đúng lúc… ?”
Khương Tố nhẹ nhàng thở dài.
Hắn đưa mắt nhìn sang hướng khác, trong con ngươi hiện lên một cỗ tâm tình phức tạp khó có thể phân rõ: “… Hiện tại chúng ta không có quân đội chống đỡ, tùy tiện bại lộ tính toán cũng không có chỗ tốt nào. Còn không bằng chờ đến khi huynh đệ Cơ thị nội chiến, chúng ta việc cớ đánh hạ Tùy quốc đoạt lấy binh quyền. Đó mới là thời cơ tốt nhất đoạt lại đế vị.”
———————————————
1/ Cửu khanh: Những đại thần dưới bậc của tam công, bởi vì cửu khanh có biến động rất lớn qua các thời kỳ, nên ở đây mình chỉ diễn giải chế độ cửu khanh tiêu biểu dưới thời Tần, đây cũng là chế độ nồng cốt cho tất cả những cải tiến, thêm thắt sau này. Hơn nữa chế độ này cũng đặc biệt trùng khớp với lễ số tác giả định ra trong tác phẩm
Để tăng cường quyền lực trung ương, triều Tần đã kiến lập một hệ thống cơ cấu thống trị từ trung ương đến địa phương và chế độ quan lại phong kiến. Ở vị trí cao nhất của cả hệ thống chính trị đương nhiên là hoàng đế, ngoài ra tại trung ương còn thiết lập tam công và cửu khanh.
Tam công tức Thừa tướng 丞相, Thái uý 太尉, Ngự sử đại phu 御史大夫.
Thừa tướng đứng đầu tam công đeo ấn vàng, dây thao tía, hưởng lộc vạn thạch, “giúp thiên tử xử lí muôn việc”, phân Tả và Hữu, là vị đứng đầu các văn quan trực tiếp nghe mệnh từ hoàng đế.
Thái uý đeo ấn vàng, dây thao tía, hưởng trật vạn thạch, “nắm giữ việc võ”, “chủ ngũ binh”, là vị trưởng quan bên võ. Về tư liệu liên quan đến chức Thái uý hiện không đủ tư liệu nên tạm thời gác lại không bàn đến.
Ngự sử đại phu đeo ấn bạc, dây thao xanh, “giữ việc Phó thừa tướng”, thừa chuyển chiếu lệnh chế thư, phụ trách giám sát bách quan. Ngự sử đại phu đa phần là tâm phúc của hoàng đế, từ một Ngự sử vị nhỏ chức thấp được cất nhắc lên để khống chế và bình ổn tướng quyền.
Dưới tam công có các khanh, gọi là cửu khanh, thực tế không chỉ 9 vị, đa số ở nước Tần vốn có, còn một số ít do triều Tần mới thiết lập. Chủ yếu có:
– Phụng thường 奉常: nắm giữ việc tông miếu lễ nghi, kiêm quản văn hoá giáo dục.
– Tông chính 宗正: phụ trách sự vụ của tông tộc hoàng thất và ngoại thích.
– Lang trung lệnh 郎中令: nắm giữ việc bảo vệ cửa nẻo các cung điện.
– Vệ uý 卫尉: do triều Tần mới thiết lập, thống lĩnh võ sĩ canh giữ trong và ngoài cung.
– Thái bộc 太仆: do triều Tần mới thiết lập, là thần bộc thân cận nhất của hoàng đế,chủ quản xa mã hoàng thất.
– Đình uý 廷尉: nắm giữ hình phạt, là vị trưởng quan tư pháp tối cao của cả nước.
– Điển khách 典客: chủ quản sự vụ của dân tộc thiểu số, phụ trách những những sự việc như nghinh đón tiếp đãi.
– Thiếu phủ 少府: nắm giữ việc tu bổ cung điện, tông miếu, lăng tẩm cùng những công trình trọng yếu khác.
– Trị túc nội sử 治粟内史: chủ quản việc tiền lương và thu chi tài chính.
– Thiếu phủ do triều Tần thiết lập, nắm giữ thuế khoá sông núi ao hồ cùng việc nộp trưng các chợ và quan ải, cung ứng cho việc khai chi của hoàng thất, đồng thời phụ trách việc ăn ở đi lại của hoàng thất.
Tam công và cửu khanh đều do hoàng đế bổ nhiệm và bãi miễn, không thế tập. Việc thiết lập tam công và cửu khanh, đặt ra các cơ quan hành chính, quân sự, tư pháp, giám sát, tài chính, bác sĩ nghị chính, vừa là phân công lại là hỗ tương giám sát, hoàng đế nắm đại quyền trong tay, điều khiển bề tôi như trâu ngựa, thể hiện mánh khoé chính trị cao siêu, cường hoá cục diện “đại nhất thống” chính trị gia quốc nhất thể.

Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.