Đêm lạnh như nước. 
Khương Tố quay về hoàng cung, vẫy lui nội thị muốn nói lại thôi từ ngoài cửa, đợi đến khi vào phòng mới phát hiện giường của hắn đã bị một người chiếm lấy. 
Hắn đứng yên tại chỗ một lúc lâu, lẳng lặng nhìn mái tóc dài đen như mực tán loạn của thiếu niên đang dùng tư thế rất bá đạo nằm trên giường của hắn. Chăn mỏng chỉ được kéo qua đùi, áo lót cuốn lên để lộ gần như trọn vẹn vòng eo nhỏ nhắn, dưới thứ ánh sáng huyễn hoặc hiện tại, Khương Tố không hiểu vì sao bất giác cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. 
Khương Tố thoáng chốc lại nhớ đến cái việc vẫn khiến hắn run sợ mấy hôm nay, cho dù hắn vẫn không ngừng dùng lý do Khương Trạch là đang đùa dai đến thôi miên chính mình, thế nhưng không cách nào che giấu được trong đáy lòng hắn bất tri bất giác đã có cái gì đó len lén nẩy mầm, chậm rãi lên men. 
Nhịp tim của hắn không thể khống chế mà rối loạn trong một chớp mắt. 
Lý trí nói cho hắn biết hiện tại hẳn là nên rời khỏi nơi này, hắn nên ngủ lại ở gian phòng sát vách vốn được chuẩn bị cho Khương Trạch, chỉ là trước giờ vẫn rất ít dùng đến kia. Thế nhưng không hiểu vì sao hắn lại từ từ tiến đến ngồi bên mép giường, nỗ lực vươn tay kéo áo của thiếu niên xuống phủ qua cái bụng nhỏ, thậm chí còn giúp đối phương chỉnh lại góc chăn. 
Loại chuyện này mấy năm nay hắn không biết đã làm bao nhiêu lần —— từ sau khi hắn cứu Khương Trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-truong-trach/202753/chuong-4.html