Chương trước
Chương sau
Trước lúc hạ màn (thượng)
Tháng mười hai, quan lại Hàn quốc nghênh đón tân Thiên tử tiến nhập Hàn cung, từ nay về sau trên đời đã không còn Hàn quốc, nơi này đã chính thức lệ thuộc Khương quốc.
Một ngày này, gió tuyết phiêu diêu, đại quân được an bày tại vị trí ngoài trăm dặm, Khương Trạch chỉ dẫn theo không đến một vạn tinh binh chậm rãi tiến về đô thành Hàn quốc.
Một đường đi tới, bách tính đều quỳ rạp dập đầu, cung kính nghênh tiếp tân đế.
So với khi đánh hạ Tùy quốc, mười vạn binh mã Hàn quốc quả thực không chịu nổi một kích, cướp đoạt Hàn quốc thật sự cũng dễ dàng như lấy đồ vật trong túi vậy.
Vô luận kiếp trước hay kiếp này, Hàn quốc cho đến bây giờ vẫn là không thú vị như vậy, bất quá kiếp này có Khương Tố bên cạnh, ngược lại cũng không quá tệ.
Khương Trạch ngồi trong xa giá, mạn bất kinh tâm nghĩ.
Y cũng không dư thừa tâm tình quan sát phong cảnh giang sơn đã thuộc về mình, dù sao hôm nay gió tuyết cũng hơi lớn, chí ít nên nhỏ lại một chút y và Khương Tố mới có thể thưởng thức mỹ cảnh Hàn quốc.
Nhưng ngay lúc binh mã dẫn đầu tiến vào cửa thành, Khương Trạch giống như nhận ra điều gì, hơi hơi nhíu mi.
Y đứng trên liễn xa, ngưng mắt nhìn về phía bách tính đang quỳ lạy bên phía trái con đường..
Bọn họ đại thể đang mặc y phục mùa đông cũng coi như dày dặn, lạnh run quỳ gối trong gió tuyết, tùy ý để hoa tuyết rơi vào trên tóc, trên lưng, thậm chí là vùi lấp cả người bọn họ, khiến thiên địa chỉ còn lại một màu trắng thuần.
Gió tuyết phiêu diêu, sắc trời u ám. Khương Trạch căn bản cũng vô pháp nhìn thấy biểu tình của bách tính đang cúi đầu quỳ lạy ven đường..
Y hơi nhíu mày.
Khương Trạch chuẩn bị giơ tay lên lệnh cho binh sĩ phía trước dừng chân, cũng ngay lúc này, con ngươi của y lập tức nhanh chóng co rút!
—— y thấy được một đôi mắt không thuộc về bình dân bách tính, mà cực kỳ băng lãnh thâm độc!
Vào thời khắc này, tất cả dường như đều ngưng trệ, Khương Trạch ngây ngốc ngưng mắt nhìn nhãn thần lạnh lẽo như độc xà trong đám người, ngưng mắt nhìn cung nỏ lạnh lùng bén nhọn trong tay kẻ nọ, tình cảnh kiếp trước liền vụt qua cực nhanh trong đầu.
Năm đó Tùy đế Cơ Minh lĩnh binh xuất chinh Khương quốc, Viên Tú bỏ mình, Khương Tố tự thân lĩnh binh. Đại quận khải hoàn trở về, nhưng cùng lúc đó, Khương Trạch chỉ nhận lại được thi thể hư thối đến vô pháp nhận diện của Khương Tố.
Sau đó y gần như điên cuồng mà lặp lại vô số lần hành trình ngang qua sơn cốc mà trước khi Khương Tố tử vong đã đi qua, vô số lần kiểm tra mảnh đất vốn có gian nhà tranh đã được đốt cháy và thanh lý sạch sẽ đến mức phảng phất chưa bao giờ xuất hiện kia, vô số lần tái hiện lại những tình cảnh mà trước khi Khương Tố chết đi đã gặp phải, từ đó thử suy đoán xem đến tột cùng là người phương nào đã ra tay. Thế nhưng, cuối cùng vẫn không có thu hoạch
Cho đến giờ này khắc này.
Lịch sử tương tự đến kinh người!
Dẫu rằng thời gian địa điểm bất đồng, dẫu rằng bên người còn có thiên quân vạn mã, thế nhưng rốt cục vẫn là trăm sông đổ về một biển!
Cả người Khương Trạch run rẩy không thể áp chế.
Y không dám tưởng tượng nếu lần nữa mất đi Khương Tố sẽ là cảm thụ thế nào, chỉ là đôi chân chợt mượn lực phi thân ra, nhào đến phía Khương Tố đang cưỡi ngựa đi bên cạnh, lực đạo to lớn khiến cả người đối phương cũng theo đó ngã khỏi lưng ngựa. Mà cũng đúng lúc này, một tiếng xé gió bén nhọn gào rít mà qua, thậm chí mũi tên còn đâm xuyên phát quan1 của Khương Trạch, kéo nó ghim thẳng vào một tảng đá cách đó không xa, cả mái tóc dài đen bóng như mực của y cũng theo đó tung bay phơ phất.
Mà liễn xa nguyên bản Khương Trạch đang ngồi cũng bị một khối đá lớn từ trên trời giáng xuống đập đến toàn bộ thành vách đều lõm vào, nếu lúc này y vẫn còn trong xe, tất bị đập thành một đống thịt vụn!
Đồng tử của Khương Tố cũng co rụt lại.
Chỉ trong chớp mắt hắn liền phản ứng lại, ôm lấy Khương Tố lăn hai vòng trong tuyết, cho đến khi xung lực tan hẳn mới dừng lại. Sau đó vòng tay đem Khương Trạch bảo hộ trong ngực, đoạt lấy một thanh trường đao từ tay gã binh lính gần đó, lớn tiếng hô to “Hộ giá!”
Đội thân vệ lập tức ào đến, nhanh chóng tạo thành tường người bao quanh Khương Trạch và Khương Tố, Trương Di cũng đã xuất thủ đánh về phía những kẻ bại lộ trong đám người.
Trong thoáng chốc, bách tính xung quanh phát sinh từng tiếng gào thét bén nhọn, cũng không kịp suy tư xem những người cầm trong tay binh khí lợi hại kia sau đó có ra tay giết chết bọn họ hay không, chỉ có thể giống như con ruồi vậy lung tung chạy trốn.
Trên thực tế khi tai vạ ùa đến, căn bản đã không còn thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Tràng diện nhất thời trở nên hỗn loạn.
Có quân kỷ ràng buộc từ trước, binh sĩ đã không dám tùy ý sát thương bách tính, chỉ có thể cực lực duy trì trật tự. Bách tính thấy vậy càng thêm giãy dụa bừa bãi, ý đồ đột phá vòng vây chạy trốn.
Sắc mặt Khương Tố trở nên băng lãnh, lập tức hạ lệnh: “Những kẻ nhiễu loạn đều giết chết không tha!”
Lệnh này vừa ra, bách tính đang chạy thục mạng càng than trời trách đất, thế nhưng náo động cũng dần dần được bình ổn.
Liền vào lúc này, một gã thiên tướng2 cách đó không xa tiến đến bênh cạnhh Khương Tố, tựa hồ muốn bảo hộ hai người. Thế nhưng Khương Tố dùng dư quang nhìn thấy động tác người nọ, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, lập tức kéo Khương Trạch qua một bên, nghiêng người tránh thoát một thương do thiên tướng nọ đâm tới. Sau đó lập tức vươn tay kềm chặt mũi thương lại, một tay kéo gã đến trước người giáng một quyền vào ngực, gã thiên tướng nọ trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, lui lại ba bước ngã gục trên mặt đất.
Mà Khương Trạch ở bên cạnh hắn, rốt cục cũng có thể tìm được đôi mắt vừa rồi nhìn thấy trong màn gió tuyết,
Khương Trạch không do dự nữa, dưới chân vận sức liền bay vút về phía người vừa rồi có ý đồ ám sát Khương Tố, bất quá chỉ một nhịp thở đã áp sát phía sau người nọ. Y vươn tay nắm lấy vai của đối phương, ngăn chặn động tác chạy trốn thoạt nhìn như hoảng loạn kỳ thực lại rất có tính toán của gã, chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng, xương bả vai của gã đã bị bóp nát. Sau đó Khương Trạch lại xử ra một chiêu ưng trảo, cực kỳ chính xác nắm lấy yết hầu của đối phương, tiếp đó lại là một tiếng ‘răng rắc’ nhẹ nhàng vang lên, người trong tay y liền mềm rũ, chậm rãi ngã xuống nền tuyết!
Trong lúc đó có không ít binh sĩ chậm rãi đến gần Khương Trạch, nhìn thấy y dứt khoát giải quyết thích khách như vậy nét mặt xẹt qua vẻ do dự. Thế nhưng dường như lại nghĩ đến điều gì, cuối cùng cũng lộ ra vẻ ngoan lệ bổ đao về phía y.
Khương Trạch bao nhiêu xoay người, ném thi thể trong tay về phía tên lính nọ, khiến hắn ngã xuống đất, sau đó nhặt lên một thanh trường đao, trực tiếp chém đầu người nọ.
Khương Tố rất nhanh đã dọn dẹp xong đám phản loạn, đợi đến khi quay người nhìn về phía Khương Trạch, đồng tử cũng co rút một trận.
—— cách đó không quá xa, người mặt trường bào huyền sắc kia đang nắm chặt một thanh trường đao, từng nhát từng nhát hung hăn chém xuống một đám thịt nát trên nền tuyết! Máu tươi vấy lên gương mặt như ngọc của y nhuộm thành một mảnh đỏ bừng! Thế nhưng cho dù thi thể kia đã bị chém đến gần như không thể nhìn ra dạng người, Khương Trạch cũng giống như không biết mệt mỏi, không ngừng tiếp tục chém xuống!
Bách tính vốn đã an tĩnh ở xung quanh, có rất nhiều người cả đời cũng chưa từng nhìn thấy thảm trạng như vậy, không ít kẻ bắt đầu phát ra tiếng thét chói tai.
Khương Tố vô ý thức tiến lên một bước.
Hắn cũng không giống những người bên cạnh sợ hãi Khương Trạch, chỉ là không biết hiện giờ y đang bị vây trong loại trạng thái nào, chỉ có thể khô khốc gọi một tiếng “A Trạch”, đợi y đem toàn bộ phẫn hận trong lòng đều phát tiết ra ngoài.
Màn trời hôn ám, gió tuyết gào thét mà qua.
Trên thực tế, Khương Tố cất lên tiếng gọi trầm thấp như vậy, ngoại trừ chính bản thân hắn, hầu như không ai có thể nghe được rõ ràng. Thế nhưng thân thể của Khương Trạch vừa lúc thanh âm kia rơi xuống liền cứng lại, tùy ý buông lưỡi đao xuống, hai mắt chậm rãi khép lại, thả người ngất xỉu trên tuyết.
Đây thật sự là một màn ám sát khôi hài đến không cách nào hình dung được. Cũng may Khương Trạch cảnh giác, tất cả đều trở thành một hồi sợ bóng sợ gió.
Nơi đây cả cách vương cung Hàn quốc rất gần, thế nhưng Khương Trạch hiện tại đã bất tỉnh, Khương Tố cũng không vội vã nhập cung, trái lại tìm một nơi gần đó đóng quân lại bắt đầu sắp xếp sự việc.
Hắn lệnh cho Trương Di đem những thích khách còn sống sót đi tra khảo, lại gọi ngự y đi theo thay Khương Trạch chuẩn mạch. Sau khi nghe được câu trả lời “Bệ hạ chỉ là nội tâm u uất tích tụ, hôm nay phát tiết toàn bộ ra ngoài liền trở nên thoát lực”, lại nhớ đến ánh mắt trống rỗng trước khi ngất đi của y, Khương Tố cũng có mấy phần tin tưởng chẩn đoán của bọn họ. Sau đó liền lệnh cho các ngự y bắt đầu kê thuốc an thần tĩnh tâm, lại mệnh cho Trương Di mang tới nước ấm, tự tay lau sạch máu tươi trên người đối phương.
Đợi đến khi làm xong hết thảy, hắn liền nằm lên giường gỗ trong doanh trướng, đem Khương Trạch khóa lại thật chặt trong ngực mình, lẳng lặng trông coi.
Khương Tố dừng mắt thật lâu trên gương mặt tái nhợt yếu ớt không gì sánh được của Khương Trạch, suy tư về những chuyện vừa phát sinh không lâu trước đó.
Đương nhiên, đầu tiên là Khương Trạch phát hiện có người muốn ám sát bọn họ, không chỉ tránh được khối đá lớn kia đập xuống mà còn kéo hắn tránh khỏi cung nỏ của thích khách. Sau đó thiên tướng trong quân mưu phản, có lòng ám sát Khương Trạch lại bị hắn bắt sống. Mà Khương Trạch lại căm hận những thích khách này như vậy. Người giật dây đến tột cùng là ai?
Kẻ đầu tiên Khương Tố nghĩ đến chính là Mỵ Cận.
Thế nhưng Mỵ Cận đang ở hướng đông xa xôi, muốn xếp nhân thủ vào cao tầng quân đội Khương quốc, quả là việc ngoài tầm với. Khả năng này thật sự quá nhỏ.
Khương Tố lại đổi một cách nghĩ khác..
Liệu có phải là… Văn Nhân Diễm?
Văn Nhân Diễm mặc dù đã chết, thế nhưng chỉ nhìn việc tạo chứng cớ vu hãm mẫu phi của hắn cũng biết không phải chỉ do một người hoàn thành. Vì vậy, ngoại trừ những người đã lộ mặt rõ ràng, trong triều hiển nhiên còn ẩn núp không ít đồng đảng của gã, chỉ chờ thời cơ thành thục liền hung hăng cắn cho hắn và Khương Trạch một ngụm
Xem ra những người đó cũng không chịu được cô đơn mà.
Lúc này, cả người Khương Trạch ở trong lòng hắn bỗng nhiên rung lên mãnh liệt, gương mặt trắng bệch giống như người sắp chết đuối, cách một lớp chăn gắt gao nắm lấy tay hắn.
Khương Tố không ngừng hôn lên vầng trán đang liên tục đổ mồ hôi của đối phương, nhẹ nhàng gọi tên của y.
Đợi đến khi mở mắt ra nhìn thấy người trước mặt, Khương Trạch mới vòng tay ôm chặt lấy Khương Tố.
Y cứ ôm chặt như vậy, phảng phất giống như sợ rằng chỉ cần thả tay ra liền đánh mất đối phương, giống như muốn đem Khương Tố khảm nhập vào trong thân thể của mình, không thể chia cắt được nữa!
Đây là nút thắt trong lòng y.
Khương Tố cảm nhận được nút thắt trong tim đối phương, không chút do dự nhấc lên tấm chăn của Khương Trạch, đem hai người xích lại gần thêm nữa.
Hắn nhẹ nhàng thì thầm bên tai Khương Trạch: “A Trạch, ta vẫn ở đây.” Khương Tố không ngừng lặp lại câu nói này, cho đến khi Khương Trạch rốt cục cũng trầm tĩnh lại.
Thế nhưng tương phản chính là, trong lòng Khương Tố cũng không có chút thả lỏng nào.
Hắn cũng không phải hạng người ngu dốt, tự nhiên có thể liên tưởng đến sự khác biệt của Khương Trạch khi đối mặt với sự hành thích của Niếp Hành, cùng với vẻ bướng bỉnh trước đó không lâu khi muốn theo hắn xuất chinh. Phảng phất giống như y đã sớm biết sẽ có người muốn sát hại bọn họ vậy.
Bên ngoài doanh trướng, đại tuyết giáng xuống không chút âm thanh, bên trong nơi này lại là một mảnh không gian yên tĩnh, chỉ duy có tiếng tim đập và hô hấp của hai người.
Khương Tố vỗ về lưng của Khương Trạch, bỗng nhiên chậm rãi nói “Không biết A Trạch còn nhớ người này hay không? Y tên là Diệp Nam Bùi.”
Lời nói vừa dứt, người trong lòng đã cứng lại.
Khương Tố đã bắt đầu có một chút định luận, tiếp tục nói: “Y nói với ta, y biết được việc của tương lai, còn nói ta sẽ chết trong đại chiến Khương Tùy.”
Khương Tố vừa dứt lời liền cảm thấy người trong lòng không ngừng run rẩy, lập tức ngẩng đầu lên phản bác: “Ca ca sẽ không chết! Tuyệt đối sẽ không!”
Khương Tố vuốt ve gương mặt của Khương Trạch, bởi vì chôm vào hõm vai của hắn, hô hấp không thuận thật lâu mà gò má cũng có chút phiếm hồng, cười khẽ không nói.
Thần sắc của Khương Trạch vốn đang tràn đầy giận dữ, thế nhưng nhìn thấy biểu tình của Khương Tố như vậy rất nhanh cũng hóa thành tràn đầy thấp thỏm. Y nhất thời không hiểu được ca ca mình lại chọn lúc này nói ra những lời như vậy là có ý gì, chỉ có thể che giấu tâm tình bất định lóe lên trong khóe mắt, ôm lấy cổ đối phương lần nữa làm ổ trên hõm vai ấm áp kia: “… Ca ca tin ta sao?”
Khương Tố nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trơn tuột nhẵn nhụi nếu Khương Trạch, nở nụ cười: “Ta chỉ tin A Trạch.”
“Nếu A Trạch nói không phải, ta liền không tin. Nếu A Trạch nói phải, ta sẽ tin.”
Khương Trạch vùi vào hõm vai nếu hắn không hề nhúc nhích, một lát sau mới có chút rầu rĩ nói: “… Người kia, còn nói gì nữa?”
Khương Tố trầm tư một lát, sau đó đem tất cả những lời Diệp Nam Bùi nói ngày ấy ra thuật lại một lần.
Khương Trạch vẫn không hề cử động vùi trong lòng y lắng nghe, cho đến khi nghe được câu nói ‘Tương hứa một đời’ kia của Diệp Nam Bùi thì mới tức giận mạnh mẽ ngẩng đầu lên: “Ca ca mới không nói như vậy! Ca ca là đệ —— là của một mình đệ!”
“Ừ, ” Khương Tố nâng cằm của y lên, ấn xuống một nụ hôn sâu, “Là của một mình đệ.”
Chờ đến khi nụ hôn hoàn tất, ba động trong lòng cũng bình phục, Khương Trạch liền dùng ánh mắt ướt át dịu dàng ngưng mắt nhìn Khương Tố trong chốc lát. Chỉ thấy trên mặt đối phương hiện ra một tia trêu tức, liền nhịn không được vùi vào trong ***g ngực quen thuộc kia.
Y hít mũi một cái, ủy ủy khuất khuất nhỏ giọng nói: “… Rõ ràng là ca ca muốn đệ thú Lạc Dục Lam.”
Khương Tố nghe vậy, một tia trêu tức trong mắt cũng tan biến, tâm tình nghẹn khuất.
Hắn vô thức siết chặt cái ôm với Khương Trạch hơn một chút, nhắm mắt lộ ra nụ cười khổ: “Đúng vậy, xin lỗi A Trạch. Ta khi đó… hiển nhiên là đầu óc u mê rồi.” Cho đến ngày nay, khi quay đầu lại, hắn cư nhiên vô pháp cảm thụ được sự thống khổ bi thương ngày đó, thậm chí chỉ muốn đem cái kẻ ngu xuẩn muốn chắp hai tay dâng trân bảo của mình cho người khác kia đánh một trận, khiến hắn hảo hảo xét lại tâm ý của mình.
Khương Trạch lại hít mũi một cái: “Ca ca còn không để ý đệ…”
Khương Tố cười khổ càng sâu: “Ta thế nào bỏ được không để ý A Trạch chứ?” Kết hợp những lời vô thưởng vô phạt này của Khương Trạch, hắn đại thể sáng tỏ được quả nhiên đã có cái gọi là đời trước, mà phương hướng phát triển khi đó cũng đại thể giống như Diệp Nam Bùi đã nói.
Hắn quyết ý mưu phản, từ đó về sau trốn tránh Khương Trạch, cuối cùng đại thắng Tùy quốc, danh vọng cũng theo đó trở nên cực thịnh, lại chẳng biết vì sao đột ngột vong mạng.
—— khác biệt duy nhất, chính là Khương Trạch.
Hắn nhớ đến, ngày đó khi yêu cầu Khương Trạch thú Lạc Dục Lam, hắn đã bị Khương Trạch ấn lên tường tùy tiện hôn môi… Có lẽ bắt đầu từ khi đó, tình thế đã bước trên con đường hoàn toàn ngươc lại với đời trước.
Suy tư một chút, Khương Tố khẽ mỉm cười.
“Vô luận đời trước đến tột cùng có tồn tại hay không. A Trạch, ta và người trong trí nhớ của đệ hoàn toàn tương phản.”
“Mặc kệ người trong trí nhớ đời trước kia đến tột cùng ra sao. Nhưng đời này…”
“Đời này… ta chỉ yêu A Trạch.” Hắn nghe được mình nhỏ giọng thì thầm bên tai Khương Trạch, dùng thanh âm thấp đến gần như không thể nghe được mà nỉ non: “Ta chỉ muốn cùng với A Trạch, nhìn hết phong cảnh trong thiên hạ.”
……………….
Ngày hôm sau gió tuyết có chút suy giảm, thân thể của Khương Trạch lại là đã hoàn toàn bình phục.
Nguyên bản chỉ là tâm bệnh, hôm nay còn có sự khơi thông nguồn cơn của Khương Tố, tự nhiên liền nhanh chóng tốt lên.
Mặc dù vì hành động lần trước, chỉ trong một ngày sự tàn nhẫn của Khương Trạch đã truyền khắp trong quân, các tướng sĩ đối với y liền trở nên vừa kính vừa sợ. Nhưng như vậy cũng tốt, những kẻ mơ ước nhan sắc của người nào đó khiến Khương Tố vẫn luôn khó chịu không vui kia cũng đột ngột giảm đi hơn nửa.
Một đêm này, Trương Di dùng nghiêm hình tra tấn, đem thiên tướng kia làm đến gần hấp hối, rốt cục cũng buộc gã nói ra một manh mối có giá trị.
—— có người muốn noi theo Chu công3, dùng quyền khuynh đế làm Nhiếp chính vương. Vì vậy liền dùng tài phú cực lớn mê hoặc thích khách ám sát Khương Trạch cùng Khương Tố tại đô thành Hàn quốc. Tiếp đó đổ tội lên người quý tộc cũ Hàn quốc, một tay nâng dỡ Khương Hy vi đế, hiệu lệnh Khương quốc!
Hiện tại, hắn cùng với Khương Trạch đã chọc thủng gian kế của người nọ, tránh được lần ám sát này.
Chỉ duy có Khương Hy đang ở trong hoàng cung nơi xa xôi kia là rơi vào tay người nọ.
————————
1/ Phát quan: Cái mũ nhỏ đội đầu búi tóc, thường thấy trong phim thời Hán
images.jpg
2/ Thiên tướng: Thiên ở đây không phải chỉ trời mà là chỉ đơn vị đếm. Thiên tướng là tướng soái có thể thống lĩnh nghìn binh mã, Coi như một vị đại binh, phẩm hàm tiểu tướng, chưa thể đơn độc nắm ấn soái mà phải đi theo đại tướng quân chinh chiến
3/ Chu công: tên thật là Cơ Đán, còn gọi là Thúc Đán, Chu Đán hay Chu Văn Công, là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ vương Cơ Phát lập ra nhà Chu, giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương.
Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Công đã giúp Tân vương là Chu Thành vương xây dựng và phát triển nhà Chu. Mặc dù hình ảnh của ông tiêu biểu cho trung quân, phò chúa, không sinh dị tâm, thường được hậu thế về sau nhắc đến cùng với Y Doãn nhà Thương, thế nhưng có nhiều thuyết cho rằng ông là điển hình của việc lập ấu đế nắm quyền nhiếp chính, là người làm vua không ngai khống chế vương triều.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.