- Đi giành lại thi thể của Ninh đại nhân!
Sĩ khí quân Chu bạo phát ra, núi hô biển động.
Trên mặt Sài Vinh hiện vẻ bi ai và phẫn nộ, nhưng trong lòng lại không nhịn được cười lạnh. Ninh Hạo, ngươi không ngu, biết rõ bản thân phải làm gì. Nếu ngươi đã cầu chết, còn chết đường đường chính chính, trẫm sẽ tác thành ngươi. Nhưng ngươi nghĩ vậy có thể bảo vệ được người nhà ngươi sao? Hừ! Chỉ cần là người có nguy hại tới Đại Chu ta, trẫm sẽ giữ lại sao?
Chết đi một người đáng chết, đổi lại sĩ khí Đại Chu ta như hùng.
Sài Vinh đắc ý trong lòng, tuy trận chiến này thất thế khiến thần trí y có chút bất thường, nhưng y nhanh chóng tỉnh táo lại. Cái y nghĩ đầu tiên là làm sao nâng lại sĩ khí đã trầm xuống của quân Chu lên, vừa hay, Ninh Hạo lọt vào trong mắt y. Mang người này theo vốn định xử tử trong quân, nếu đã khó thoát chết, sao không lợi dụng?
Hiện giờ toàn thể quân Chu đều bị không khí bi phẫn bao phủ, ai binh tất thắng, Sài Vinh biết rõ đạo lý này.
- Tướng quân Tả Vũ vệ Hàn Canh, dẫn Tả Vũ vệ tiến công cánh phải quân Hán, bao vây nhân mã quân Hán của Trình Nghĩa Hậu!
Sài Vinh ngồi trên xe giá, bắt đầu phát ra mệnh lệnh.
- Mạt tướng tuân lee65nh!
Tướng quân T Vũ vệ Hàn Canh nay đã năm mươi bốn tuổi, chuyên dùng một ngọn giáo lớn, có dũng khí không ngại vạn phu. Y cũng là cựu thần của Hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-tru/2209166/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.