Tôn Huyền Đạo suất lĩnh gần hai vạn quân Chu, giờ còn lại chưa tới ba trăm kỵ binh, những kỵ binh này đều là thân binh vệ đội của Tôn Huyền Đạo. Thân là thân binh, tất nhiên luôn ở cạnh bảo vệ Chủ tướng. Hơn một vạn bộ binh vận hết tiềm năng cơ thể, gắng sức liều mạng chạy về phía trước, nhưng có nhanh cách mấy người với hai chân cũng không chạy lại chiến mã bốn chân.
Bên Thiên Vương Lĩnh đang chiến đấu kịch liệt, ai biết được bên đấy có bao nhiêu quân Hán mai phục? Rất nhiều người không khỏi hối hận trong lòng, vốn có thế tránh khỏi lần truy kích này, ai cũng không hiểu sao lúc đó lại bị mấy lời khiêu khích của tướng quân quân Hán chỉ với ba lời hai câu, làm cho lửa giận bốc lên, như thể không giết người không thể hả giận.
Chỉ là bao gồm cả Tôn Huyền Đạo, thậm chí cả Sài Vinh lúc đấy cũng không có suy nghĩ sâu xa, tuy những lời khiêu khích của tướng Hán có khắc nghiệt bẩn thỉu, nhưng tại sao bản thân lại không thể cầm được cơn giận? Quân Chu hiện giờ trên là Hoàng đế, dưới là sĩ binh bình thường, tại sao lại giống như đống cỏ khô trên thảo nguyên, chỉ cần châm một ít lửa đã đem cơn giận trong lòng bốc cháy thiêu cháy lan ra cả đồng cỏ?
Đó là vì hiện giờ sĩ khí của quân Chu cực không tốt! Tương đối không tốt! Trận chiến này tính tới hiện giờ tuy thời gian trận đánh không dài lắm, nhưng lửa giận nghẹn ở trong lòng sĩ binh quân Chu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-tru/2209146/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.