Phùng Phục Ba vừa chạy vừa hô: – Cái tên Chu quân râu quai nón kia lợi hại quá, cản không nổi rồi! Các ngươi ngăn hắn lại cho ta, để bổn tướng quay về tìm Vương gia cầu cứu viện binh.
Lời hô có chút làm ra vẻ, chỉ có điều cơn tức đã làm cho Sở Ly Hỏa máu huyết sục sôi muốn đem Phùng Phục Ba xé nát thành tám mảnh, làm sao còn để ý là y sợ thật hay chỉ là giả sợ. Cho dù phía trước không phải là năm nghìn quân Hán, mà chỉ là năm vạn người thì Sở Ly Hỏa cũng phải trảm Phùng Phục Ba mới hả giận.
Bản lĩnh khiêu khích của Phùng Phục Ba thực sự là không ai bằng, một bên vừa chạy vừa mắng, khiến cho Sở Ly Hỏa tức đến mức nhất Phật thăng thiên nhị Phật xuất thế (*),lửa giận trong mắt ngùn ngụt, gần như có thể biến đồng cỏ thành biển lửa.
(*) Phật chết đi, Phật lại sinh ra. Ở đây ý nói Sở Ly Hỏa hận đến chết đi sống lại.
– Hắc! Tên Chu quân râu quai nón kia, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến lên một thước! Sở dĩ ta chạy không phải là sợ các người mà là nhớ lại bọn Vương Bát (rùa) thành tinh các ngươi muốn biến thành hình người cũng không dễ dàng gì. Cho ngươi một con đường sống, ngươi đừng có không biết xấu hổ. Đừng ép ta, chỉ sợ sau khi ta thúc ngựa quay lại, trên người ngươi sẽ lưu lại vài cái lỗ thủng.
Sở Ly Hỏa hô lớn: – Tiểu tặc! Có gan thì ngươi đừng chạy!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-tru/2209132/chuong-104-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.