Vừa nghĩ tới nếu có một ngày mình cũng có thể bị làm tù binh quân Hán, đến lúc đó đại đao sáng quắc cũng đặt trên cổ mình, trong lòng ai nấy đều cảm thấy sợ hãi. Ma vương giết người đến từ phương bắc kia chẳng lẽ là ác ma chui lên từ địa ngục sao? Tại sao hắn lại máu lạnh như vậy, tại sao hắn lại vô tình đến thế?
Hắn! Là tử thần đến từ địa ngục!
Khi Sài Vinh nghe nói Lưu Lăng xử tử hết tám nghìn tù binh, y đang tập kết bại quân ở Đàn Châu. Hai mươi vạn đại quân tổn thất hơn năm vạn người, thừa dịp loạn binh đã chạy trốn bốn năm nghìn người rồi. Có ba năm vạn người lục tục tự phát đến Đàn Châu tập kết, phần lớn đều là do những tướng lĩnh khi trên nửa đường được Sài Vinh phái đi thu nạp về, trận đại chiến này có thể nói là tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, hơn năm vạn tướng sĩ chôn vùi dưới thành Ngọc Châu, đây là điều mà quân Chu từ Sài Vinh đến những kẻ dưới đều không ngờ tới.
Sài Vinh đang ở trong hành cung lâm thời, tựa vào ghế đọc tấu chương từ Biện Châu gửi đến, thì nghe Tôn Huyền Đạo ở hành lang hạ thấp giọng bẩm báo:
– Bệ hạ! Vi thần Tôn Huyền Đạo có việc bẩm báo.
Đối với thất bại của Ngọc Châu, Sài Vinh biết thật ra không thể trách tướng lĩnh thuộc hạ được. Lúc ấy đã đánh vào trong thành Ngọc Châu rồi, chỉ cần không cần nửa canh giờ tấn công thì Ngọc Châu sẽ nằm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-tru/2209098/chuong-90-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.