– Lão Cửu, đệ trở lại rồi.
Phía sau Hiếu Đế đệm một tấm ga trải giường bằng gấm, y khẽ nghiêng người dựa vào, nhìn Lưu Lăng trước mặt mỉm cười ôn hòa.
Lưu Lăng khom người quỳ xuống:
– Thần đệ xin thỉnh an Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Hiếu Đế cười nói:
– Cứ đứng lên mà nói.
Lưu Lăng ha hả cười:
– Thần tuân chỉ.
Hắn đứng bên giường, cẩn thận đánh giá một chút thần sắc của Hiếu Đế, thấy sắc mặt y đã khôi phục được huyết sắc thì mới yên tâm một chút.
– Bệ hạ…
– Gọi là Nhị ca!
– Nhị ca!
– Ừ, sau này chỉ cần không phải ở trên triều thì không cần gọi ta là bệ hạ. Trẫm vẫn thích nghe đệ gọi là Nhị ca hơn, hai chữ bệ hạ quá xa cách.
Lưu Lăng gật đầu, hỏi:
– Nhị ca, có cảm thấy khá hơn chút nào không?
Hiếu Đế gật đầu nói:
– Vốn cũng không có gì, chỉ là bị tên An Hằng đáng chém ra thành trăm nghìn mảnh kia làm cho tức giận, khí huyết nhất thời xông lên não, nghỉ ngơi vài ngày thì không có gì đáng ngại. Đệ yên tâm, nhóm Thái y và vị Lý thần y đệ mời đến đều đã khám qua, không có việc gì.
Lưu Lăng nói:
– Nhị ca, đệ đã nói với huynh rất nhiều lần rồi, huynh thường ngày làm việc vất vả, lúc đất nước có chuyện không thể xử lý xong cũng không thể để thân thể mệt mỏi đến suy sụp được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-tru/2209043/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.