Gia Nhi còn chưa ngồi xuống, trong cái bụng nhỏ liền vang lên tiếng ùng ục ục. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ lên, lập tức thè lưỡi. Bộ dạng đáng yêu chọc cho tất cả mọi người một trận cười. Trần Tử Ngư liếc nàng một cái cười nói: - Muội không biết xấu hổ!
Gia Nhi cãi lại nói: - Tiểu thư, cái bụng kêu không phải nô tì có thể khống chế, nô tì là không có cách nào khiến nó kêu, nhưng thật ra có một cách khiến nó không kêu.
Tiểu nha đầu giòn giòn giã giã nói: - Vương công tử, ngài là ân nhân cứu mạng của nô tì và tiểu thư, bữa cơm này vốn là chúng ta mời. Chỉ là tiểu thư nhà ta quá rộng rãi, trước đó đã đem hết tiền bạc ra ngoài quyên góp. Cho nên, lần này liền để ngài phải trả rồi.
- Hả?
Lưu Lăng làm bộ giật mình hỏi: - Không thể tưởng tượng được Tử Ngư cô nương lại có tấm lòng trượng nghĩa như vậy, Vương mỗ khâm phục!
Trần Tử Ngư quyên góp thật ra là làm cho Lưu Lăng thấy được, nàng thấy Lưu Lăng rõ ràng nhìn thấy mình đi quyên tiền mà còn làm bộ như không biết, trong lòng không khỏi cười trộm.
- Thiếp và Gia Nhi tuy rằng không phải người Thái Nguyên, nhưng chúng ta cũng là con dân Đại Hán. Thiếp cũng đọc qua sách thánh hiền, có chút hiểu được đạo lý, tuy rằng tiền bạc quyên góp không nhiều lắm, nhưng cũng là tâm ý của thiếp.
Gia Nhi bĩu môi nói: - Còn không nhiều, đó là toàn bộ tiền bạc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-tru/2208994/chuong-45-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.