Giang Nam nhẹ nhàng vuốt đầu Ngọc Lâm Tử, cười tủm tỉm nói:
- Ngươi đúng là tội ác tày trời.
Người Ngọc Lâm Tử cứng ngắc, quỳ dưới đất không dám nhúc nhích. Ngọc Lâm Tử cảm ứng bàn tay Giang Nam đặt trên đầu mình chứa năng lượng khủng bố, trán toát mồ hôi lạnh chảy dọc xuống cổ, thấm ướt ngực áo.
Giang Nam mỉm cười hỏi:
- Ngọc Kinh sư huynh còn nói gì nữa?
Ngọc Lâm Tử đổ mồ hôi như mưa, cười gượng nói:
- Phụ thân bảo thái sư trọng tình trọng nghĩa có lẽ sẽ tha cho tiểu điệt, nhưng lão nhân gia tuyệt đối không cho qua, muốn trách phạt tiểu điệt thật nặng.
- Ngọc Kinh sư huynh nghiêm trọng, ta nhất định sẽ khuyên nhủ sư huynh.
Giang Nam thu tay về, tiếp tục đi vào trong, cảm thán rằng:
- Tiên Quân nho nhỏ như con kiến, bản thái sư không ham giết. Nhìn sinh mệnh nhỏ bé như ngươi bày tâm kế trước mặt ta cũng vui, mạng của ngươi chừa lại cho người khác vậy.
Tay Giang Nam rời đi, Ngọc Lâm Tử như được tha, xụi lơ dưới đất, lòng trnà ngập sợ hãi.
Ngọc Lâm Tử chưa từng có cảm giác kinh khủng ngươi với Tiên Quân khác, chỉ có đối diện Thiên Quân mới cảm nhận áp lực kinh khủng.
Đó là lực lượng như trời đè đầu, trí tuệ thâm sâu tựa biển cả, vui giận không lộ ra ngoài mặt, thâm trầm khôn ngoan. Từng hành động, mỗi lời ăn tiếng nói làm người ta khó đoán, đè nát tự tin, đạo tâm của Ngọc Lâm Tử.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ton/2265301/chuong-2461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.