- Tử Xuyên, không nên a!
Thi Hiên Vi vội vàng hiện ra nguyên hình, thất kinh nói.
Mọi người vừa sợ vừa giận, rối rít cao giọng quát lên:
- Dừng tay!
- Cô gia, mau để Lão thái gia xuống!
- Cô gia. Không thể lỗ mãng a! Đó là Lão thái gia!
- Lão thái gia đã cho phép chuyện chung thân của các ngươi, đừng làm chuyện điên rồ!
Thi Mạc Sơn bị hắn nắm cổ nâng lên giữa không trung, bị nắm đến mắt trợn trắng:
- Khụ khụ... Khốn kiếp, ta thật sự là Lão thái gia...
Lực lượng trên tay Giang Nam hơi giảm nhẹ một chút, quay đầu nhìn về phía Thi Hiên Vi, Thi Hiên Vi gật đầu, có chút bất đắc dĩ. Cẩn thận từng li từng tí nói:
- Tử Xuyên, hắn thật sự là Lão thái gia...
Mồ hôi lạnh trên trán Giang Nam cuồn cuộn xuống, lúng ta lúng túng nói:
- Lão gia tử, làm sao ngươi không nói sớm? Ngươi nhìn đây là náo loại nào. Người mình cũng lên người mình. Ngươi không sao chớ... Ngươi đừng mắt trợn trắng a...giả, nhất định là giả, Hiên Vi, lão gia tử giả bộ ngất mà thôi...
Một trường phong ba bình thường xuống, Giang Nam rất là biết điều, khôi phục thành một bộ dáng thiếu niên thư sinh nho nhã lễ độ, ôn văn nhĩ nhã, chút nào cũng nhìn không ra hắn là người xông vào Bắc Mạc Thi gia, chuẩn bị đem minh châu chói mắt nhất của Bắc Mạc Thi gia cướp đi.
Lão thái gia phân thân cũng bị cứu trở lại, bất quá trong ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ton/2262676/chuong-1149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.