Giang Nam ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tràng ác chiến trên bầu trời kia đã bình thường trở lại, đại chùy cùng bàn tay kia đã biến mất không thấy gì nữa, hẳn là thấy đám người Giang Nam đã đến Huyền Thiên Thánh Tông, tái chiến nữa cũng không có kết quả gì, vì vậy riêng phần mình tản đi.
- Tử Xuyên, ngươi rốt cục cũng thu đồ đệ.
Tịch Ứng Tình đi tới, trên dưới đánh giá Nhạc Ấu Nương, lại cười nói:
- Không tệ, không tệ. Ngươi so với ta còn có tiền đồ, đem thánh tông giao cho ngươi, ta cũng yên tâm, từ đó không có buồn phiền ở nhà.
- Chưởng giáo quá khen.
Giang Nam khom người hoàn lễ.
- Bất quá ngươi cũng vì vậy trở thành mục tiêu cho rất nhiều thế hệ trước muốn giết, bởi vì trên người ngươi có bảo vật để cho bọn họ động tâm.
Tịch Ứng Tình ánh mắt chớp động, cười nói:
- Ngay cả Ngũ Sắc Kim cũng có thể luyện hóa, nói thật, trong thiên hạ người có thể không động tâm, chỉ sợ không có.
Hắn ngụ ý nói, ngay cả hắn cũng đối với Đậu Suất Thần Hỏa của Giang Nam động tâm.
- Chưởng giáo, ngươi sẽ không giết chết ta cướp đi bảo bối của ta chứ?
Giang Nam nháy mắt mấy cái, cười nói.
Tịch Ứng Tình cười ha ha, lắc đầu nói:
- Bảo bối của ngươi mặc dù lợi hại, nhưng trong thiên hạ người có thể vận dụng bảo vật này không có mấy người?
Nhạc Ấu Nương ở một bên gật đầu nói:
- Muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ton/2261442/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.