Nhưng rồi có một thứ gì trùm lên đầu cô với giọng trầm, nói:
- Là tôi! Cậu sợ cái gì? Tôi không nghĩ bản thân mình đáng sợ như vậy đâu.
Hy Tuyết như được an ủi, cô còn bật khóc to hơn, kéo áo ra, vội ôm chầm lấy Tử Kiều, nấc lên:
- Cậu! Huhu, đáng sợ quá!
Tử Kiều có chút ngơ ngác trước cái ôm bất ngờ ấy, cậu định đưa tay ra đẩy cô nhưng thấy cô sợ như vậy nên thu hồi tay lại, lẩm bẩm:
- Thế mà nãy gan to lắm mà?
Phải một lúc thì cô mới bỏ ra, Tử Kiều cũng quay người muốn đi ra khỏi phòng nhưng được mấy bước thì ngoảnh lại thấy cô ngồi đó trong cơn nấc, còn sợ hãi hình ảnh mà mình đã thấy nên không dám bước đi, cậu bất lực, đưa tay ra:
- Chậc! Cậu mà còn ngồi đó thì tôi mặc kệ đó! Gặp được nhiều người, mà phải người hay không thì tôi không biết đâu nhé. Giờ này chắc không còn khách đâu.
Hy Tuyết hốt hoảng vội chạy lên ôm chặt cánh tay cậu. Đi được một đoạn, cô sững người lại, nói:
- Ấy! Còn Tiểu Vi với Hàn Thiên đâu?
- Tôi không biết! Để gọi xem sao…àizz chết t…à không. ( cậu định nói bậy theo thói quen thì dừng lại)
- Sao vậy?
- Điện thoại hết pin mất rồi! Cậu gọi xem.
- Nhưng mà tớ với Tiểu Vi để ngoài kia rồi. Làm sao đây? Tối như này sao ra?
- Cũng tại thằng đó lúc trưa cứ bắt chơi game nên bây giờ hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-to-duoc-yeu-/3573186/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.