- Nè! Cậu mau dậy đi!
Hy Tuyết từ từ mở mắt trong tiếng xì xào bên tai. Cô đưa tay lên dụi mắt, ngồi dậy trong trạng thái còn chưa tỉnh ngủ hẳn, cô thì thào với giọng nói còn chưa rõ:
- Tiếng gì vậy nhỉ? Chuột à? Nè Tiểu V...
- Cậu mới là chuột ấy!
- Hả?
Hy Tuyết mở to mắt mới thấy rõ Khả Vi đã ngồi trước mặt. Cô vội cầm điện thoại lên xem.
- Gì vậy? Mới chưa cả 5 giờ sáng mà cậu làm gì vậy hả? Suýt nữa là tớ hét lên rồi đấy!
- Đi dậy sửa soạn qua đi, tớ với cậu đi đón bình minh. Chẳng phải tối qua cậu nói muốn ngắm bình minh như lần trước sao? Hay thôi tớ đi mình đây.
- Oái! Lúc đấy tớ tưởng cậu ngủ rồi mà? Vẫn nghe được tớ nói gì cơ á? Từ bao giờ mà...
- Nhớ được mang máng thôi. Có đi không thế?
- Có! Đợi tớ chút.
Hy Tuyết và Khả Vi đã xuống đến phòng khách. Thông thường thì các cô giúp việc lúc 5 giờ sáng đã phải dậy để dọn dẹp và chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà nhưng vì vẫn đang ở nhà cũ và trong thời gian tưởng nhớ đến chồng mình nên cô Đoàn đã cho phép mọi người được nghỉ ngơi thêm 1 tiếng.
- Tại sao vậy? Tại sao chúng ta lại phải rón rén như ăn trộm đột nhập vậy hả?
- Cậu khẽ thôi, mọi người nghe thấy bây giờ. Ra ngoài rồi nói.
Hai người cứ từ từ và chậm rãi mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-to-duoc-yeu-/3573181/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.