Sau một ngày nằm viện, cuối cùng Lạc Đường cũng được về nhà.
Vì một điều gì đó mà từ khi hết bệnh, bé lại lon ton theo Lưu Chí Tinh, như một cục slime nhỏ dính người.
Dưới sân bệnh viện, hai đứa nhóc kéo tay nhau khúc khích chạy hết nơi này đến nơi khác. Nói chính xác, là Lạc Đường vui vẻ tung tăng với một bên nắm chặt góc áo Lưu Chí Tinh.
Cậu bất đắc dĩ bị kéo khắp nơi, cuối cùng không nhịn được đứng im một chỗ, khuôn mặt nghiêm túc nhìn bé.
Tưởng rằng mình đã làm người ta giận, Lạc Đường buồn tủi định bỏ tay ra, nhưng Lưu Chí Tinh chỉ di chuyển tay bé từ nắm góc áo sang nắm tay hai đứa, mười ngón đan xen vô cùng thân thiết.
Bé ngơ ngác, cậu mới vờ quay sang nơi khác, dái tai đỏ hồng:"Lần sau đừng nắm góc áo như vậy, tay sẽ đau, nên nắm tay thôi."
"Òa. Bé Đường sẽ nắm tay thôi!" Lạc Đường gật đầu vui vẻ, trông bé không giống một đứa bé vừa bị bệnh chút nào, đôi mắt luôn đọng ý cười như ngàn ánh sao.
Vốn sẽ có cả hai gia đình đến đón. Nhưng cả ba người kia đều bận, chỉ còn Lưu Thiệu Huy chăm lo cho hai đứa trẻ.
Anh nhìn hai đứa nhóc thấp chủm dưới chân mình mà suy ngẫm, đây rõ ràng là lần đầu tiên anh thấy con mình thân với một bạn, mà đó là bé trai chứ không phải bé gái.
Anh thở dài, đôi mắt đờ đẫn, dù sao chỉ mới là hai đứa nhóc bé xíu, mình nghĩ cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thuong-cung-sai-sao/2906321/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.