Chương trước
Chương sau
Sáng sớm tinh mơ, khi mặt trời còn chưa ló dạng, những giọt sương còn đũng đĩnh trên phiến lá, mở ra một ngày mới trong lành sạch sẽ.

Trước cổng, hai chiếc Audi A8 và Rolls-Royce lần lượt lăn bánh trên đường, chính thức bắt đầu hành trình đi chơi biển.

Lạc Đường vẫn còn ngủ say, được ba mẹ ẵm cả chăn lẫn người lên xe cũng không thức dậy, còn xoay người tìm vị trí thoải mái để ngủ.

Lưu Chí Tinh thì tỉnh táo hơn, xin ba mẹ cho mình qua xe em trai chơi, thực chất ngồi im suốt ba tiếng đồng hồ ngắm bé con ngủ.

Thỉnh thoảng còn đưa tay nựng má bé, nựng xong có cảm giác thỏa mãn không nói thành lời.

Xe dừng chân, bé con cũng tỉnh giấc.

Lạc Đường ngáp một tiếng, áo ngủ còn chưa thay, mơ màng thấy anh trai bình tĩnh cũng không ngạc nhiên, còn ậm ừ giơ tay vỗ bẹp bẹp.

"Anh ơi, chào buổi sáng."

"Đúng là mê ngủ."

Lưu Chí Tinh để mặc bé con vỗ mình, xoa đầu bé một cái.

Mái tóc sau khi ngủ không bao giờ là hoàn hảo, Lạc Đường bị vò đến rối tung, cười he he với cậu.

Bọn họ dừng chân trước một khách sạn năm sao có tiếng, bề ngoài theo lối cổ kính ngày xưa, luôn văng vẳng tiếng nước róc rách, tạo cho người dân cảm giác quen thuộc sâu thẳm, như được bay bổng về quá khứ.

Lưu Chí Tinh và Lạc Đường từng bước đi trên đường lát đá, nắm tay nhau ríu rít suốt quãng đường đi.

Cả hai gia đình dừng chân tại sảnh lấy phòng, Lưu Chí Tinh giật giật quần mẹ, nói:"Mẹ đã hứa với con..."

Nguyễn Quân Dao:"Được được, cứ yên tâm, con sẽ ngủ chung với bé Đừng suốt chuyến đi chơi."

Nghe được câu trả lời thích đáng, Lưu Chí Tinh hài lòng buông tay, tiếp tục quay sang chơi đùa với bé con.

Quá trình lấy phòng, nhận phòng, cất đồ không quá nửa tiếng. Lạc Đường được mẹ thay áo thun rộng rãi và chiếc quần đùi để tiện hoạt động, uống thuốc xong đã cầu xin ra biển chơi.

Bé con ốm yếu cũng không ngăn được tính ham chơi trong lòng, làn da trắng mềm như sữa thoát chốc ửng hồng vì hưng phấn.

Lưu Chí Tinh lần này đi chơi với tiêu chí: ngủ với bé con, chơi với cục bột nhỏ, không cho bé ốm yếu ăn kem.

Gió biển sáng sớm vô cùng trong lành dễ chịu, nước biển trong suốt, từng đợt sóng nhẹ nhàng đưa đẩy nhau, cây cối xung quanh đung đưa dưới gió, bầu không khí yên bình sạch sẽ.

Lạc Đường hít sâu rồi thở ra, làm lại mấy lần, quay sang bày vẻ mặt nghiêm túc, nói:

"Anh ơi, phải, hít như vậy nè, để sức khỏe tốt."

Cậu phì cười, đáp:"Cục bột nhỏ ngốc nghếch, em phải tập thể dục nữa, không phải cứ hít thở là khỏe đâu."

"À, ừ nhỉ."

Bé con ngơ ngác. Nhưng bé đã quên cô giáo dạy tập thể dục thế nào rồi, vì bé bị bệnh nên luôn được miễn tập.

Làm sao nhỉ. Bé nhớ đến mấy bạn tập thể dục, vụng về giơ hai tay lên, rồi thả xuống, lặp lại mấy lần, còn đá chân ra trước, khiến vài hạt cát bay lên tung tóe.

Lạc Đường thích thú làm lại, đá cát, nhìn cát bay lên, mắt sáng lấp lánh oa một tiếng, hồng hào đáng yêu.

Đá mệt rồi, bé thở hắt một hơi, quay sang anh trai, gương mặt lấm tấm mồ hôi:"Anh ơi, em tập thể dục xong rồi."

Lưu Chí Tinh:"....."

Cậu không biết nói gì, bất lực cười một cái.

Lạc Đường không quan tâm lắm, vẫn hồ hởi giương mắt nhìn vào không gian rộng lớn phía trước, đôi môi nhỏ xinh cong lên không ngừng, lộ cả hàm răng trắng tinh sạch sẽ.

Đây là lần đầu tiên bé được đi chơi xa như vậy, hai má đỏ hồng hạnh phúc.

Lưu Chí Tinh ngẩn ngơ vài phút, bức tranh xinh đẹp như vậy, không nỡ phá vỡ.

Cậu bỗng thấy tiếc nuối trong lòng, phải chi có máy ảnh ở đây, vậy thì chụp hình lưu lại không phải được rồi sao.

Tiếng 'tách' vang lên, mày cậu giật giật, khẽ quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp Nguyễn Quân Dao vừa chụp hình xong, còn giơ hai với cậu.

"....."

Cô nhẹ nhàng bước tới, trêu đùa:"Ái chà, ánh mắt đó là sao đây."

"...Không có gì ạ."

Cậu nhìn quanh, thắc mắc:"Mẹ ơi, ba mình với cô chú Kiệt đâu rồi ạ?"

Nguyễn Quân Dao nhún vai:"Ba người đó hả, ngồi trong khách sạn tổ chức sòng bài rồi. Bọn họ bảo mai mới tắm, hôm nay đi xe nên mệt."

Lạc Đường nghe tiếng nói chuyện nên quay đầu, vui vẻ:"Cô Dao ~!"

"Ơi ~ Cô đây!"

Giữa đứa con ruột trưởng thành sớm và đứa nhóc hàng xóm đáng yêu trắng nõn, cô vẫn thích bé con hàng xóm nhỏ nhắn hơn.

"Ái chà bé Đường ơi, con dễ thương quá!"

Nguyễn Quân Dao nựng hai má búng ra sữa kia, lòng thỏa mãn một cách kì lạ. Có nên sinh một đứa nữa không nhỉ? Tự nhiên muốn có con quá.

Cô lấy nón vành từ trên đầu xuống, dịu dàng đội lên cho bé con, cong môi:"Chút nữa nắng lắm đó, bé Đường nếu mệt thì nhớ chạy nhanh vào trong nhé."

Giọng điệu dung túng vô bò bến, đến cả Lưu Chí Tinh đứng bên cạnh nghe còn nổi da gà.

Ba người chơi vui vẻ bên bờ biển. Lạc Đường không thể xuống nước, chỉ có thể ngồi trên cát xây lâu đài, thỉnh thoảng quay ra nhìn anh trai và cô bơi dưới biển.

Bé hít mũi, có chút ghen tị. Nước biển chắc mát lắm nhỉ?

Ánh mắt to tròn thoáng cụp xuống, ánh lên vẻ tủi thân nhỏ nhoi, không ngăn được dòng suy nghĩ hiện trong đầu.

Nếu mình không bị bệnh, có phải cũng được xuống nước chung không?

Nhưng bé con nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ, tiếp tục hành trình xây lâu đài cát, còn vẽ thêm mấy hình người xiên xiên vẹo vẹo trên nền cát non mịn.

Chơi được một lúc, Lạc Đường thở dốc, lồng ngực đập liên hồi, xung quanh đau đớn khó chịu. Biết mình quá trớn, đành buồn tủi về lại phòng nghỉ ngơi uống nước ép.

Để tiện di chuyển, gia đình Lạc Đường đặt hai phòng vip sát biển, còn ở dưới đất, không cần tốn công lên lầu làm gì.

Bé con uống nước nghỉ ngơi xong rồi, tính ham chơi lại ngoi lên, ba mẹ hiện giờ ở bên kia đánh bài, chưa về phòng, nếu giờ chạy ra biển có thể xây hoàn thành được lâu đài trong mơ.

Thân ảnh nhỏ bé đi một mình dưới sảnh, hút vào những ánh mắt tò mò lẫn ngưỡng mộ giữa những người xung quanh, thắc mắc tại sao lại có một đứa nhóc nhỏ bé đi một mình ở chốn đông người thế này.

Bỗng nhiên, một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên, lọt vào tai bé:"Cậu ấy dễ thương quá mẹ ơi!"

Lạc Đường hiếu kì quay lại, thấy một đứa nhóc cao hơn mình chút xíu, màu da hồng hào hơi ngăm, đôi mắt sáng quắt nhìn bé.

Cậu nhóc đó thấy bé quay lưng thì vui mừng, bỏ cả tay mẹ đang giữ chặt kia, chạy vội lại ngắm nghía.

"Cậu tên gì ấy nhỉ?"

Lạc Đường ngơ ngác:"....Lạc Đường ạ."

"Vậy hả, tui tên Đức Huy nè. Họ tên đầy đủ là Hoàng Đức Huy á."

Hoàng Đức Huy sát gần, bô bô:"Cậu mấy tuổi rồi? Trông cậu đáng yêu quá."

Lạc Đường rụt vai, có chút hoảng sợ trả lời:"Năm tuổi."

"Chẹp, anh đây sáu tuổi rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.