- Cô là... Trần Nhã Vy đúng không?
Là anh...chính là anh thật rồi...hơn 1 năm xa nhau rồi chứ có ít ỏi đâu anh? Ngày gặp lại cảm giác tim như muốn vỡ làm đôi...ngày gặp lại gió lồng lộng lạnh buốt cả tim cô. Ngày gặp lại cứ nghĩ cô sẽ đủ bình tĩnh để đối diện cứ nghĩ tình yêu cô dành cho anh đã dần vơi đi... Nhưng không...Anh trong cô chưa bao giờ phai nhoà!
Cô thật sự muốn chạy tới ôm chầm lấy anh thật nhanh,cô muốn nói cô nhớ anh,cô nhớ anh rất nhiều nhớ anh đau đến tim gan nhớ anh đến nỗi bất lực héo mòn Nhưng…?
- Lẽ nào...anh biết là mình...? Mình phải làm sao đây?
Anh từ từ đưa tay lên nhìn chăm chăm phần ngực bên phải của cô lật đật chụp tay lại,cô thở mạnh thụt lùi lại phía sau, cảm giác xa nhau bấy lâu bỗng dưng đối diện nhau quá đột ngột làm cô không thể kiểm soát con tim...Bỗng anh thả tay xuống, cười nhạt nhẽo rồi lắc đầu, rõ ràng là anh nhận ra cô mà? Sao anh không ôm lấy cô? Anh nhận ra cô mà???
- Xin lỗi cô...chỉ là tôi nhầm...(anh cúi mặt xuống)
- ...( ánh mắt cô nhìn anh đau đớn)
- Chỉ là cô giống người tôi từng yêu, nhưng tôi sực nhớ ra cô ấy đã chết thì làm sao xuất hiện ở đây được? Xin lỗi cô...(anh vừa cười nhạt vừa lắc đầu)
Anh nói cô chết? Lẽ nào cô trong tim anh đã chết? cô nghe đau đớn quá, muốn tháo cái mặt nạ ra lắm rồi cô đưa tay định giật mặt nạ ra thì...
- Phương Khải Minh...sao anh lại ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-phuong-thieu/426825/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.