Đã mấy tháng trôi qua ngày nào cô cũng khóc vì nhớ anh,đau đớn vô cùng nước mắt cũng sắp cạn, tim thì nhói lên từng cơn dại dột lắm, đầu cô nghĩ ra một việc vô cùng tàn ác...cô muốn chết trong lúc quẫn trí cô muốn treo cổ tự sát vừa bước lên chiếc ghế nhón chân lên thì...
- Vy Vy...con đang làm trò gì ở đây???
Cô giật mình dừng lại quay lại Sư đứng phía cửa, nhanh chóng bước vào thật nhanh...
- Con...con không muốn sống nữa...
- Con đang giết hai người chứ không phải một nữa...nếu con biết quay đầu thì mau bước xuống và lại đây xin lỗi ta, mau...(Sư gằng giọng)
- Con...( Sư làm cô bừng tỉnh em lấy tay
- Hàng vạn người muốn sống không được, hàng triệu người muốn có đứa con không được, thế mà con...con..
- Con độc ác quá, con có lỗi với bản thân, với con con...với Ba Me con....
- Con coi thường Ba Mẹ con quá, Ba Mẹ cho con thân xác để con sống cảm nhận cuộc đời tươi đẹp,cho con đôi mắt để nhìn đời chứ không phải để khóc sầu đau khổ...
- Con sai rồi Sư, con dại dột...Sư ơi, con có một chuyện muốn nói, mong Sư chấp nhận...
- Có chuyện gì quan trọng đến vậy? Con muốn từ bỏ nơi này sao? ( Sư bất ngờ lo lắng)
- Dạ không...( em nói đứt hơi)
- Con cứ nói đi...con ở đây thì coi như ta phải cưu mang con rồi...
- Con muốn đi tu...con xin Sư cho con được cạo đầu...con thật sự muốn quên đi nỗi đau, quên hết ái tình, từ đây đến cuối đời con muốn nương tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-phuong-thieu/426815/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.