Cố gắng ngồi dậy...thì...
- Anh nói sao? Ba mẹ sắp qua đây, anh đuổi em???
- Cô đừng đeo bám tôi nữa được không? Cô có biết cô phá huỷ tương lai của một cô gái non nớt như thế nào không? Cô kéo họ vào rồi cô đẩy họ ra...tôi kinh tởm cô!!!
- Anh kinh tởm tôi??? Anh từng rất yêu tôi mà?
Phải rồi,anh từng rất yêu cô ấy, nghe họ nói cô cố gắng im lặng...cố gắng không thở vì sợ Tuyết Liên biết cô ở đây..
- Em có thai rồi, là con của anh, mình quay lại đi anh!
Thân xác cô đau nhói bất động cố gắng lẩm
bẩm lại trong đầu.Có thai...con của anh...mình quay lại đi...Là Con Của Anh?cô nghe như ngàn mũi dao đâm vào tim cô,lấy tay sờ bụng đứa con trong bụng cô cũng là con của anh. Nhưng cô ta là vợ anh, người anh từng yêu say đắm, đầu ấp tay gối bên anh cô ta danh chính ngôn thuận mang cốt
nhục của anh. Còn cô...cũng là cốt nhục của anh nhưng cô là gì giữa cuộc đời anh?cô chỉ là loài hoa dại lướt qua đời anh một cách hững hờ...vị trí nào cho cô?cô thật sự thua rồi là người thất bại....
- Chị ơi,Cô ấy vừa nói gì...có phải là em nghe lầm đúng không chị?
- Tôi....( chị giúp việc né tránh ánh mắt cô)
- Chị có nghe như em nghe thấy không? Thuỳ có thai???
- Nhã Vy...cô phải thật bình tĩnh...cô có nhớ tôi từng nói với cô điều gì không?
- Điều...gì??
- Tuyết Liên bây giờ rất yêu Khải Minh...bằng mọi thủ đoạn sẽ kéo cậu ấy về...Nhưng..
- Cậu ấy yêu cô Nhã Vy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-phuong-thieu/426800/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.