" Cố Minh Thiên, tôi không cần thứ tình cảm đó của anh...chúng ta... tốt nhất sau khi hạ sinh đứa bé, đường ai nấy đi... Không phận sự, không liên quan đến nhau."
Lòng anh nhói lên, tay cầm mảnh vỡ mà siết chặt, cứ như đang dồn nén cảm xúc của chính bản thân, máu chảy ra, qua từng kẽ tay nhỏ giọt xuống đất.
Mãn Mãn nhìn mà kinh hãi " Anh làm gì cái gì vậy? Anh điên rồi sao?"
" Chi bằng em để tôi chết đi."
" Giết?" Cô nhướng này khó hiểu.
Anh nhàn nhạt nói: " Từ đầu tới cuối, tôi chỉ muốn giày vò em vì cái chết của Tô Sam Sam, nhưng bây giờ sự nghiệp gia đình, tôi cũng quay lưng lại vì em, ngoài em ra tôi không còn gì nữa... em bỏ tôi? Chi bằng cứ để những mảnh vỡ này cắt đứt chảy máu cho đến chết."
Mãn Mãn đến chịu cái con người trước mặt, rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, cô chau mày khó chịu, nói giọng điệu lạnh nhạt.
" Anh thôi cái trò trẻ con đó đi được không? Cố Minh Thiên, anh lớn rồi. Không phải tôi không cho anh cơ hội, mà anh vốn không biết trân trọng nó, hết lần này đến lần khác nếu đã không hợp, hà cớ gì cứ phải làm khổ nhau?"
Anh lặng thinh, nhìn vào đôi mắt long lanh những giọt lệ của cô, cặp mắt anh rũ xuống, từng dòng suy nghĩ miên man tràn vào tâm trí anh, từng chút từng chút một phá tan thành trì anh đã vững chắc xây dựng, cứa vào trái tim thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-anh/2867901/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.