Mãn Mãn nằm im trong lòng anh, không vùng vẫy cũng không một chút kháng cự, âm thầm khóc trong lòng, khoé miệng mỉm cười như đang giễu cợt.
Anh xải bước ra ngoài, bây giờ đã là 11 giờ tối, thấy anh định ôm cô đi đâu đấy với vẻ mặt vô cùng đáng sợ, quản gia thấy chuyện chẳng lành liền đi đến.
" Cố Tổng, muộn thế này rồi cậu định đưa phu nhân đi đâu?"
" Bệnh viên tâm thần." Anh lạnh giọng đáp lại.
Quản gia ngơ ngác không hiểu.
Anh cũng không muốn nói gì thêm, bế cô đi qua người quản gia.
" Chờ đã...Cố Tổng, Cố Tổng."
Quản gia vội vã kêu lại, nhưng gọi mãi anh không nghe, ông thở dài ngao ngán, tự lầm bẩm với chính mình " Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi."
Rồi quay người đi vào trong, mà không biết Tô Nhạc đứng phía trên, ả ta chứng kiến toàn bộ sự việc, nhoẻn lên một nụ cười đầy toan tính " Bệnh viên tâm thần sao? Đúng thật là rất hợp với tiện nhân như ngươi để ở đấy."
Tô Nhạc nhếch mép cười khinh, rồi lấy trong người một chiếc điện, thần bí gọi cho ai đấy.
Ngồi trong xe, cả hai đều im lặng, không một ai nói nửa lời. Mãn Mãn nhìn ra ngoài cửa sổ, một khoảng không đen tối bao trùm, thầm nghĩ " Bệnh viện tâm thần sao? ít ra cũng đỡ hơn cái căn nhà như địa ngục ấy."
Ngồi trong xe, anh không ngừng khẽ liếc trộm cô, thật sự lúc này chỉ muốn ôm cô vào lòng, nhưng cái tính cao ngạo ấy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-anh/2867888/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.