Anh bước thêm một bước, cô lại giơ mảnh vỡ lên cao, như phòng thủ.
" Đưa nó cho tôi." Anh gằn giọng lên, đưa tay ra.
Cô vẫn cứng đầu, nhất quyết không đưa.
Cố Minh Thiên từ xưa đến nay, tính cách kỳ quái, kiêu ngạo, vô cùng nóng nảy, nếu như không phải anh thương người con gái đang run rẩy trước mặt kia, thì anh đã cho người tống ngay ra ngoài lâu rồi.
" Rốt cuộc, tôi phải làm thế nào em mới chịu đưa nó cho tôi hả? " Anh quát lên đầy tức giận.
Mãn Mãn cũng không trả lời, vẻ mặt đầy khó chịu quay đi chỗ khác.
Nhân cơ hội cô lơ là, anh nhào đến bất ngờ chộp lấy tay đang cầm mảnh vỡ, nhưng cô cũng đã nhanh chóng cầm lại, giằng co với anh.
" Trần Mãn Mãn, em buông nó ra." Anh lớn giọng đầy đe doa.
Mãn Mãn vẫn nắm chặt, còn định cắn vào tay anh.
Không biết giằng co thế nào, cô lấy được lợi thế, cầm mảnh vỡ tự cứa đứt vào tay, khiến máu chảy ra không ngừng, rồi giơ mảnh vỡ lên mặt anh uy hiếp, ánh mắt kiên định như muốn nói " Anh mà đến gần, tôi sẽ chết trước mặt anh."
" Trần Mãn Mãn."
Anh quát thật to tên của cô, khiến tất cả những người làm ở dưới bị một phen giật bắn mình, Nhiên ở dưới lầu thấy thế thì trong lòng bồn chồn, lo lắng không yên, liền vứt luôn cái chổi đang lau nhà dở dang, mà chạy lên.
Hộc hộc thở không ra hơi, khi vừa mới chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-anh/2867886/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.