" Anh... Anh lấy cái quyền gì mà không cho phép tôi nhớ đến ba mẹ? Anh cũng quá hèn hạ rồi, tôi ghét anh... Đừng chạm vào tôi..."
Mãn Mãn gào lên trong nước mắt, hung hăng, vùng vẫy trong vòng tay của Cố Minh Thiên, sự uất ức, nhẫn nhịn mấy ngày này nay, đều được cô giải phóng cùng với hành động, như một con mồi muốn thoát khỏi nanh vuốt của thợ săn.
" Làm loạn đủ chưa?"
Cố Minh Thiên tức giận như quát thẳng vào mặt Mãn Mãn.
Mãn Mãn bỗng chốc không nói nữa, bật khóc nức nở, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, buông thõng người, Cố Minh Thiên thấy cô đã ổn thì liền bỏ tay ra, cô như một kẻ thất thần ngồi sụp xuống đất, đôi mắt nhoè đi bởi những giọt lệ.
Ánh mắt đau khổ, vô cảm cứ nhìn chằm chằm vào tấm hình đang dần cháy rụi, hình ảnh ba mẹ cô đang cười cũng dần biến mất chỉ còn một đống rụi tàn, giọng cô the thé nghèn ngào.
" Cố Minh Thiên, tôi đã làm sai chuyện gì? Người giết Tô Sam Sam là anh trai tôi? Người anh muốn tìm cũng là anh trai của tôi? Tôi có liên quan gì đến các người mà lại đem tôi ra để chà đạp? Ba mẹ tôi có lỗi gì mà ngay cả di vật là tấm hình cuối cùng, anh cũng đốt đi?"
Vừa nói, Mãn Mãn vừa khóc, nước mắt không thể dừng lại, ánh mắt như một kẻ vô hồn nói lên tất cả những gì mà cô suy nghĩ.
Cuộc sống này cũng quá bất công đối với cô, cực khổ từ nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-anh/2867836/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.