Hơi thở của Mãn Mãn dần yếu đi, từng ngón tay bị bật móng cứ cào cấu vào tay Cố Minh Thiên một cách vô vọng, nướ mắt lăn xuống gò má trên khuôn mặt đau khổ của thiếu nữ.
Nhìn thấy cô đau, nước mắt không ngừng rơi, lòng anh lại quặn lên đau từng cơn, anh không hiểu bản thân mình đang bị thứ tình cảm gì chi phối, ánh mắt vẫn không dịu đi dù chỉ một chút " Cô ta, là cái thá gì chứ."
Câu nói đầy sự phẫn nộ, phát ra trong đầu của Cố Minh Thiên, anh cau mày, nét mặt chán ghét muốn làm rõ bản thân đang có thứ tình cảm gì đối với Mãn Mãn.
" Giết... Giết tôi đi..."
Giọng nói thều thào, đứt quãng vì bị thiếu hơi, Mãn Mãn cố gắng mấp máy từng chữ.
Cố Minh Thiên lạnh giọng. " Giết cô không khó, nhưng tôi không thích làm vậy."
Dứt lời, anh buông tay , thả lỏng chiếc cổ nhỏ nhắn của cô ra, Mãn Mãn được như từ cõi chết trở về, được buông thả hít lấy, hít để không khí vào cơ thể, còn ho lên " Khụ khụ" vài cái.
" Đứng lên."
Vừa nói, Cố Minh Thiên vừa kèm theo hành động, cầm mạnh vào cánh tay Mãn Mãn lên.
" Anh định làm gì?"
Mãn Mãn khó hiểu, sợ hãi, vẻ mặt hoang mang trước mọi hành động của anh.
Anh lạnh lùng, giữ thái độ im lặng, không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt đầy giận dữ, kéo mạnh Mãn Mãn ngã vào bồn tắm đầy nước trước mặt.
Một tiếng " Tùm" vang lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-anh/2867829/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.