" Anh rể, anh đưa cô ta đi đâu rồi?"
Cố Minh Thiên vừa bước ra tới sảnh nhà, thì Tô Nhạc đã lên tiếng hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng, duyên dáng khác hẳn khi không có anh.
" Mẹ tôi đâu? "
Cố Minh Thiên không trả lời Tô Nhạc, lạnh giọng nói qua chủ đề khác.
Tô Nhạc cười nói : " Không phải anh rể nói, kêu người đưa bác gái đi bệnh viện sao?
" Vậy tại sao cô còn ở đây?"
"Hả?"
Câu hỏi ngược lại của Cố Minh Thiên, làm Tô Nhạc ngơ người trong giây lát, không hiểu ý trong câu nói của anh là gì, còn chưa kịp nói thì anh đã tiếp lời.
" Đừng có gây phiền phức cho cô ta, trong ngôi nhà này, chỉ có tôi mới được phép chạm vào Trần Mãn Mãn."
Ánh mắt sắc bén liến nhìn Tô Nhạc, giọng nói như một lời cảnh cao, Tô Nhạc bỗng rùng mình một cái, khiếp sợ trước vẻ mặt đáng sợ của anh.
Tô Nhạc lấp lém, gượng cười " Đương nhiên rồi... Anh rể nói không được động đến cô ta... Thì sao em dám..."
Nghe được câu này, Cố Minh Thiên cũng không nán lại lâu, bước đi ra ngoài rất vội vã, như có chuyện gì rất quan trọng cần giải quyết.
Thật ra Cố Minh Thiên có mặt ngay lúc đó, chính là nhờ cú điện thoại của ông quản gia, khi thấy Tô Nhạc đang làm khó Mãn Mãn.
" Cố Tổng, cậu mau về đi, Mãn Mãn tiểu thư có chuyện rồi." Cố Minh Thiên nghe xong, lập tức bỏ tất cả công việc để chạy về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-anh/2867826/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.