Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao.
Mãn Mãn bị những tia nắng dọi thẳng vào mặt, đôi mắt cô nheo lại vì bị chiếu vào, lấy tay che chắn rồi từ từ mở mắt để thích nghi.
Mãn Mãn lồm cồm ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh có chút ngạc nhiên.
" Rõ ràng hôm qua mình còn trong nhà tắm, sao bây giờ lại ở trên giường..." Còn chưa kịp nghĩ xong thì một giọng nói vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ ấy.
" Tỉnh rồi thì mau thay đồ, đi với tôi đến một nơi."
Cố Minh Thiên không biết đã đứng trước cửa từ khi nào, trên người khắc trên người bộ vest đen, dáng người cao ráo, khuôn mặt sắc xảo, khắp cơ thể toát ra một khí chất như một quý ông thực thụ, một tổng tài đầy kiêu ngạo.
Mãn Mãn giật mình đưa mắt qua nhìn, suy nghĩ trong đầu " Anh ta ở đó từ khi nào?"
"Đi đâu chứ?" Giọng nói khàn khàn như bị hụt hơi.
Mãn Mãn hôn mê cơ thể còn rất yếu, sau khi bị Cố Minh Thiên hành hạ tối qua, cơ thể phát sốt đã ngất đi, có lẽ chính anh đã phát hiện và bế cô ra khỏi đó.
" Đi đâu thì một lát cô sẽ biết, không cần phải hỏi nhiều." Giọng nói tự cao, ánh mắt lạnh lẽo ấy cũng không thay đổi là bao.
Vừa bước xuống giường thì cô khựng lại trong chốc lát, bộ đồ trên người của Mãn Mãn đã được thay bằng bộ đồ ngủ con gấu trúc nhìn rất đáng yêu " Bộ đồ này là sao?
" Còn chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-anh/2867799/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.