Ấn vào nút tầng cao nhất trong thang máy. 
Mập Mạp dẫn đầu xông lên sân thượng. 
Cứ tưởng vẫn còn ở đó, thế nhưng rỗng tuếch! 
Một bóng người cũng không có? 
Tại sao lại như vậy? 
“Tổng giám đốc Tần.” Mập Mạp sắc mắt khó coi quay đầu: “Nhất định Hắc Đào Z ở chỗ này, không có sai!” 
Nói như vậy thế thì người đâu? 
Mập Mạp sốt ruột vội đi tìm. 
Tần Mạc đi tới vài bước, hai mắt sắc bén quét qua giấy gói kẹo vẫn còn giữ độ ấm đang nằm trên mặt đất. 
“Ở đây đúng thật từng có người.” Tần Mạc nói, quân ủng màu đen hung hăng nghiền lên mặt giấy gói kẹo. Đứng trên sân thượng nhìn xuống toàn bộ quanh cảnh trường học, đồng phục chiến đội tung bay tựa như thiên thần: “Hắc Đào Z là một học sinh.” 
Mập Mạp mắng “Mẹ kiếp” một tiếng: “Sao lại đoán như vậy?” 
“Có giáo viên nào nhàm chán đến mức sẽ ăn kẹo que. Ngay từ đầu cậu đã suy đoán phương hướng sai rồi.” Tần Mạc di chuyển ánh mắt đặt trên người hắn. 
Đúng thật là Mập Mạp chống cự không nổi ánh mắt và hơi thở của loại người như tổng giám đốc Tần. 
Cuối cùng vẫn không tìm được Hắc Đào Z, Tần Mạc có chút không cao hứng. 
Mập Mạp chột dạ sờ sờ mũi: “Này, chuyện này cũng không nên trách tôi. Tôi thấy thao tác của Hắc Đào Z lợi hại như vậy nên cho rằng hắn ít nhất cũng là một giáo viên, sao có thể nghĩ đến việc hắn chỉ là một học sinh.” Học sinh nha! Nơi này là trường cao trung, có tên học sinh nào lợi hại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thieu-sung-trong-long-nam-than-quoc-dan-la-nu-sinh/219479/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.