Chương trước
Chương sau
Editor: NM
Bạn học Cửu theo bản năng cảm thấy trả lời vấn đề này không tốt lắm.
Trả lời đúng thì giống như tổn thương người khác.
Trả lời không phải, đại thần lại hiểu lầm rằng cô còn có ý gì với anh thì làm sao bây giờ?
Tần Mạc nhìn sườn mặt trầm mặc của thiếu niên, lại mở miệng: “Anh hiểu rồi, không cần nói nữa. “
Nói xong một cách thật bình tĩnh, Tần Mạc dẫn đầu bước đi, bàn tay không khống chế được nắm chặt, có lẽ chỉ có như vậy anh mới có thể ngăn chặn loại cảm xúc đau khổ này.
Câu trả lời của người nào đó, anh không muốn nghe.
Mà người nào đó trong miệng Tần Mạc đang nhìn người đi ở phía trước mình, bóng dáng mười phần lạnh lùng, không tự giác sờ sờ mũi.
Lâm Phong ở phương diện nào đó rất mẫn cảm nhìn lại đấy, thấy thiếu niên tóc bạc đang ngây ngốc: “Tiểu Hắc Đào, vừa mới cậu nói cái gì thế, sao tôi lại có cảm giác đội trưởng đang giận câu. “
Thiếu niên nghe vậy qua một hồi mới liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái, thong thả ung dung: “Nếu sau này anh ở trước mặt tôi cùng anh Mạc nói linh tinh tôi yêu thầm anh ấy, tôi liền đem ảnh chụp năm đó anh giả nữ, đăng lên Tieba của đại học A. “
Lâm Phong: “Không được, Tiểu Hắc Đào, cho dù cậu khó chịu cũng không nên giận chó đánh mèo với ca ca nha. Cậu nói đi,vừa rồi có phải cậu thổ lộ với đội trưởng, bị đội trưởng cự tuyệt không?!”
Cự tuyệt em gái anh, thiếu niên tóc bạc quay đầu lại, chỉ phun ra năm chữ: “Lại nói, đăng ảnh chụp. “
Lâm Phong:……
Cho nên nói, là đàn ông thì không nên mặc đồ nữ!
Đến cả Tiểu Hắc Đào cũng có thể uy hiếp hắn, thật là!
Bốn người cứ như vậy một trước một sau đi trong sân trường.
Ba người kia đều rất an tĩnh, chỉ có Lâm Phong, vì để ảnh chụp của mình không bị đăng lên Tieba mà cứ mãi đi theo thiếu niên khuyên ngăn.
Cho nên nói không nêng đắc tội con trai khi tỏ tình thất bại, hậu quả thật là quá đáng sợ!
“Hổ Tử, tôi cảm thấy bầu không khí không đúng.” Vào nhà ăn, Lâm Phong liền nhảy tới bên người Vân Hổ kề tai nói nhỏ: “Cậu nói tôi có nên đi an ủi Tiểu Hắc Đào một chút không.”
Vân Hổ nhanh tay lẹ mắt đem người giữ chặt: “Không cần.”
“Vì sao, đây là thời điêm cần đồng đội an ủi nhất nha!” Mắt Lâm Phong tròn lên.
Vân Hổ nhìn hắn một cái: “Lấy chỉ số thông minh của cậu, càng an ủi càng nặng nề hơn.”
“Chỉ số thông minh của tôi, chỉ số thông minh của tôi làm sao, tôi……”
Lâm Phong còn chưa có nói xong, Vân Hổ đã mở miệng: “Hôm nay nhà ăn có sườn hầm đậu, ăn không?”
“Ăn ăn ăn!” Làm một đồ tham ăn, Lâm Phong cũng rất đủ tư cách: “Ở nơi nào? Cậu đi xếp hàng đi, không chừng các học muội còn có thể nhường cho cậu một phần, chúng ta không thể để Tiểu Hắc Đào nghĩ đồ ăn của đại học A cũng tệ như Nhất Trung của bọn họ.”
Vân Hổ đặc biệt muốn hỏi một sinh viên như cậu so sánh cơm canh với một học sinh trung học cái gì.
Bất quá nhìn bộ dáng gấp gáp của gia hỏa trước mắt, tâm tình không khống chế được trở nên tốt hơn.
Có thể làm bạn tự nhiên cười rộ lên.
Không phải vì đầu của bạn có vấn đề.
Mà là vì bạn quá thích người này.
So với cái lí do trước, vân hổ vẫn chọn lí do sau, không có do dự, trực tiếp lôi kéo tay của gia hỏa, đi tới đội ngũ phía đông kia xếp hàng.
Cơ hồ là trong nháy mắt.
Các cô gái đang lấy cơm đều không tự chủ nắm chặt khay cơm trên tay.
Tuyệt đối là do kích động!
Hình ảnh trước mắt này đối với các cô mà nói quả thực chính là phúc lợi!
“Có thấy không? Vân thần cười đầy sủng nịch kìa.”
”Ta liền biết ta lại bị ném thức ăn cho chó, nắm tay tiểu thụ nhà mình đi lấy cơm gì đó, quả thực là quá ngọt ngào! “
“Chờ một chút, đều lo nói chuyện, các cô nhìn vị trí phía tây đi, tấm lưng kia có phải là Đại Hắc Đào của ta hay không?! “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.