Chương trước
Chương sau
Editor: Đậu Đậu
Vừa mới bắt đầu liền rớt máu.
Từ trước đến nay, Hắc Đào Z chưa từng bị như vậy.
Không lẽ lần này Hắc Đào Z thật sự thua?
Các fan có chút lo lắng.
Có người cố tình nói một câu ở ngay lúc này: “Hắc Đào Z chỉ sợ lần này khó thắng nổi. “
“Hồi hộp cái gì? “Lão Tưởng cười khẽ: “Bây giờ cậu ta rất giống như là bị Lăng Khiếu đuổi đánh, cũng không dám đến gần Lăng Khiếu, không chết đã là may mắn lắm rồi. Xem ra trình độ của Hắc Đào Z cũng chỉ có thế này mà thôi. Chỉ có thể nói rằng giải đấu chuyên nghiệp không thích hợp với cậu ta. “
Lão Tưởng nói như vậy, rõ ràng chính là khinh thường kỹ thuật của Hắc Đào Z.
Lâm Phong nhìn về phía Tần Mạc lần nữa: “Đội trưởng. “
Tần Mạc nâng mắt lên, nhìn hắn một cái: “Trên chiến trường, phải tin tưởng đồng đội của mình. Hơn nữa người hiện tại đang thi đấu chính là Phó Cửu, cậu cảm thấy sẽ thua? “
Giọng điệu Tần Mạc thờ ơ hỏi lại.
Nhưng với cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Những lời này có thể phiên dịch lại là: người kia không có khả năng thua.
Lâm Phong dừng lại. Từ trước đến nay, đội trưởng chưa đánh giá ai cao như vậy. Tiểu Hắc Đào là cái người đầu tiên……
Ý tưởng này chỉ nhảy ra trong chốc lát.
Trên màn hình nhảy ra một hàng chữ, Phó Cửu phá được tháp phụ của đối phương.
Bên này, tốc độ của Lăng Khiếu cũng rất nhanh. Nhanh chóng chạy tới phía sau Phó Cửu!
Có lẽ là muốn làm Phó Cửu trở tay không kịp!
Có thể nói rằng, chiến lược của hắn rất tốt.
Trên màn hình, máu Phó Cửu lại lần nữa bị chém rớt một nửa.
Nhưng mà, cô không có bị choáng.
Tuy nhiên vẫn đang chạy.
Lăng Khiếu ở đằng sau vẫn đang đuổi.
Đuổi gần đến nơi, mới phát hiện ra Hắc Đào Z đã trở về thành.
“Đáng tiếc! “ Lão Tưởng kia không nhịn được nói: “Thiếu chút nữa thì Hắc Đào Z kia chết. Xem ra trò chơi này vẫn cần một chút may mắn, nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy. Hắc Đào Z vẫn là nên nghênh chiến, hy vọng hắn đừng giống một kẻ đào ngũ, chỉ biết chạy trốn. Nếu không trận thi đấu này cũng không có gì để xem. “
Một số ít người xem vẫn có vẻ đồng ý với lão Tưởng.
Bọn họ là tới xem thi đấu.
Cái gọi là thi đấu, chính là chém giết.
Giải đấu lớn thế này, người tài vô số.
Phải giết người mới có người xem.
Chạy trốn như vậy thì tính cái gì?
Mặc dù rất nhiều người không coi trọng Phó Cửu như vậy.
Bản thân Phó Cửu lại không có cảm xúc gì.
Ngoài miệng vẫn ngậm kẹo que.
Lại lần nữa đi xuống đường dưới.
Trước tiên, đánh quái trong rừng, thuận lợi trực tiếp để lính công tháp bảo vệ thứ hai.
Lần này, Lăng Khiếu không đánh Hắc Đào Z từ phía sau phía sau đánh, để tránh đối phương chạy trốn.
Mà là quyết đấu chính diện!
Nhưng hắn muốn quyết đấu chính diện, cũng phải hỏi thiếu niên kia có muốn đấu với hắn hay không.
Ngón tay Phó Cửu linh hoạt tránh bạo kích của đối phương.
Hai mắt Lăng Khiếu nheo lên, không nói nhiều đương nhiên muốn đuổi đánh!
Phó Cửu đi vào bụi cỏ, tốc độ kia cũng rất nhanh.
Ngay lúc này không ai chú ý đến, tháp bảo vệ thứ hai bên Vân Trung chiến đội đang bị lính tiến công, máu đã tàn hơn một nửa.
Tất cả mọi người đều nhìn xem Lăng Khiếu có thể một đập giết chết Phó Cửu hay không?
Ngay cả bình luận viên cũng ngồi thẳng lưng, nhịn không được mở miệng: “Lần này chắc là sẽ chết. “
Nhưng mà……
Lại là trở về thành!
Phó Cửu lại về đến phạm vi bảo hộ.
Vì còn tháp bảo vệ nên Lăng Khiếu vào không dễ dàng. Dù sao vào trong tháp chết là lẽ thường.
Vân Trung chiến đội vừa thấy cái này liền tức giận: “Mẹ kiếp, Hắc Đào Z! Trừ chạy trốn cùng chạy về thành, mày còn biết làm gì nữa? “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.