Chương trước
Chương sau
Nhưng mà... giây tiếp theo đầu thanh niên đã bị giữ chặt!
Ngón tay run lên!
Bởi vì trên màn hình đột nhiên xuất hiện hai chữ —— K O!
Không phải K O vì đối phương đánh chết bọn họ, mà là bên này người của bọn họ đã đánh chết người của đối phương!
Bọn họ đã có chiến công đầu!?
Có phải là hắn đang nhìn lầm rồi không?!
Thanh niên xoa xoa mắt, cả khuôn mặt trong phút chốc đều ngây ngốc.
Bốn người của Trung Nhị bị cố định như vậy sẽ không có tinh thần để phục hồi, liền nghe thấy một trận âm thanh trong trò chơi truyền tới —— Double Kill!
“ Mẹ ơi! " Thanh niên khống chế không được nữa đành mở to hai mắt nhìn, trực tiếp ngẩng đầu lên nhìn về hướng của Tần Mạc!
Liền nhìn thấy người đàn ông đẹp như tượng, ngón tay trái ấn về phía trước, ngón tay phải đưa qua đưa lại, trên màn hình đã trực tiếp giết chết một người!
K O!
Hat - Trick!
Đầu thanh niên choáng váng.
Ba người kia của Trung Nhị cũng đều choáng váng
Ngón tay cũng đều quên cả di chuyển.
Nhưng kẻ đã giết người kia vẻ mặt không chút gì là để ý, quẹo sang bên trái, nhanh chóng chạy về thành, ở cửa thành đứng chờ bọn họ, sau đó cũng không đi ra nữa, uống một ngụm rượu, tiếng nói nhàn nhạt: “Không tiếp tục đi về trước nữa sao?”
Bốn người của Trung Nhị liền lập tức tỉnh lại!
Không tự giác được đành đi theo phía sau người đàn ông!
Trong lòng thanh niên khiếp sợ, người buồn bực nhất chính là người đàn ông mà còn có thể rảnh rỗi ngồi đó uống rượu!!!
Nhưng rõ ràng là hắn sẽ không đi.
Như thế nào lập tức lại công khai là giống nhau?
Thanh niên không rõ mở miệng nói: “ Người anh em, vừa rồi tôi nhìn anh còn tưởng anh rất ăn hại nhưng lại không nghĩ tới sẽ chơi tốt như vậy..., ha ha ha. "
Tần Mạc liếc mắt một cái, ngữ khí nhàn nhạt đáp: “ Dùng điện thoại đánh không thuận tay, tôi muốn luyện tập thêm một chút. "
Thanh niên cầm đầu:...Anh mới luyện tập đã trực tiếp giết ba người?! Lấy cái lực gì để công kích? Anh nói như vậy cảm thấy chúng tôi sẽ tin sao!?
Trung Nhị thiếu niên không tin, nhưng Phó Cửu lại tin tưởng, đại thần ngày thường đúng thật là không chơi bằng tay.
Giống như điện thoại rất cứng, chỉ cần vào tới trong tay của anh đều là công cụ dùng để khai chiến.
Có một chút Phó Cửu không biết.
Nếu không phải vừa rồi cô dựa vào phía sau của Tần Mạc, hơi thở đã làm ảnh hưởng tới anh.
Đại thần cũng không cần phải trở về thành để thêm máu.
Mà Lưu Tông Minh cầm điện thoại hung hăng mắng một câu: " Là cái quỷ gì! Tôi còn chưa chém được một giọt máu của đối phương! Như thế nào mà chết được! “
Phó Hi Minh ngồi ở bên cạnh hắn, khuôn mặt cao ngạo vẫn không thay đổi, hắn thành công dẹp xong hộ thành tháp của đối phương, mười phần cũng không cho là đúng: " Đoán chừng là đã mua kỹ năng, như vậy còn để ý làm cái gì, lát nữa tôi sẽ giúp cậu trở về. "
“Ha ha ha, Phó thiếu nói rất đúng.” Lưu Tông Minh ở trước mặt Phó Hi Minh vẫn rất lấy lòng: “Vừa rồi là bởi vì Phó thiếu không có mặt ở đây, nếu có thì tên thích khách áo đen kia, tới ba lần sẽ đều phải chết.”
Có Phó thiếu ở đây, bọn họ khẳng định sẽ không thể thua, bất quá đây chỉ là một chút sơ sẩy.
Đối phương lợi hại thì thế nào, có thể lợi hại hơn tuyển thủ chuyên nghiệp sao?
Lưu Tông Minh ở đó tưởng tượng ra một trận đại sát!
“Mẹ nó! Là Phó Hi Minh!” Thân hình của thanh niên cầm đầu lại bắt đầu lung lay trái phải: “Mau tránh ra, đừng cho hắn đụng vào!”
Tiếng nói của Tần Mạc truyền tới, chỉ có một chữ: “ Giết "
Thanh niên cầm đầu muốn nói... đại ca à, người chỉ huy tác chiến là tôi mà!
Không phải là anh nên nghe tôi nói sao!
Mà khi hắn đối diện với đôi mắt đen của Tần Mạc, cũng không biết vì cái gì, khí thế tức khắc bị yếu đi: “Vậy được rồi, giết đi...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.