Hỗ trợ 10?! Đây là chuyện khi nào?! Bọn họ sao không có chú ý đến!? Hơn nữa toàn đội Anh Chi Lưu mới chỉ chết 12 lần. Nói cách khác mười lần trong đó đều cùng Tần Mạc có liên quan!? “Số liệu tính sai rồi đi?” Có người căn bản không tin. Nhưng thi đấu điện cạnh trong đó một cái phép tắc chính là, hình ảnh đội viên có giá trị nhất đánh nhau sẽ đơn độc lấy ra để chiếu. Trên màn hình sau khi thao tác Tần Mạc được phóng đại, mọi người mới biết được là chuyện như thế nào. Không xem không biết, vừa thấy mới đột nhiên phản ứng. Ngay từ đầu Vân Hổ có thể giết nhanh như vậy, trong đó có một nửa nguyên nhân, là bởi vì Tần Mạc ở phía sau cho đối phương một cái choáng váng, cố định đội viên Anh Chi Lưu ở bên này. Càng không cần phải nói khi Tiết Dao Dao giết được, cũng là vì có Tần Mạc ở đó. Mọi người sở dĩ nhìn không ra, là bởi vì tốc độ Tần Mạc quá nhanh, bây giờ một lần nữa được phát lại, mọi người mới biết thao tác của TM đẹp biết chừng nào, tốc độ tay nhanh đến chừng nào! Trong màn hình lóng lánh bạc, mỗi sự du chuyển kỹ thuật, mỗi một đòn tấn cong đều có tác dụng cả. Phải hiểu mỗi kỹ năng đến mức nào thì mới có thể làm được như thế chứ? Bọn họ lúc trước la hét đội trưởng Đế Minh chiến đội chỉ biết chạy trốn, hóa ra bọn họ không biết tình huống là như vậy! Còn có một chuyện làm người kinh ngạc, hắn lại không chết! Hơn nữa hắn cho tới giờ đều không có về thành hồi sinh, chỉ dựa vào một đường máu và Tiết Dao Dao trị liệu, cứ như vậy KO toàn trường! Không thể phản bác lại đội viên có giá trị nhất! Nhìn đến thành tích như vậy, tất cả mọi người đều câm miệng! Những cái đó nguyên bản các fan còn muốn tranh luận, biểu tình bị cứng đờ thực rõ ràng. Tu Nhị ở nơi đó cúi đầu, đôi tay gắt gao nắm chặt, hai bờ môi mỏng đã mím lại thành một đường thẳng. Chính là hiện giờ hắn đã không có tư cách phẫn nộ rồi. Rõ ràng chênh lệch bày ở nơi đó. Hắn xác thật là giết bốn người, nhưng không có trợ công một lần nào. Nhưng đối phương đâu? Mười lần! Tu Nhị nguyên bản cho rằng ở Đế Minh chiến đội lợi hại nhất chính là thiếu niên kia. Hiện tại xem ra, cũng không phải như thế. Nam nhân kia từ đầu tới cuối, nói rất ít, chỉ đứng ở nơi đó, sườn mặt tuấn mỹ mà kiêu ngạo. Vốn chỉ là một con tôm chân mềm thôi, nhưng thậm chí ngay cả lời nhắc của đội trưởng hắn cũng không để trong lòng, cứ xăm xăm lao về phía trước. Kết quả…… Tu nhị trước nay đều không có áp lực như vậy,nếu, nếu, có thể quay lại, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa. Hắn hối hận nhất chính là xem nhẹ nam nhân tên là Tần Mạc kia! Hai phóng viên kia, đã nói không ra lời. Trong sự im ắng đồ sộ này. Các đội viên Đế Minh chiến đội mỗi người đều để xuống tai nghe, đứng lên. Cũng không biết có phải hay không bởi vì nguyên nhân mặc đồng phục giống nhau. Làm cho người ta một loại khí thế có thể càn quét ngàn quân. Thời điểm khi Tần Mạc trở về. Phó Cửu đã đứng ở nơi, tay trái đút túi quần, tay phải nâng lên, khóe môi mỉm cười. Tần Mạc cũng vươn tay ra. Bang một tiếng. Hai người đẹp trai đập tay. Hình ảnh như vậy, làm cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Người xem thì không bao giờ cảm thụ được sự kích động như người trải nghiệm. Cho tới bây giờ, lòng bàn tay Tiết Dao Dao vẫn còn đổ mồ hôi. Rất nhiều người đều nói thao tác Tần thần rất lợi hại, cô kỳ thật cũng không có cảm giác nhiều, Dù sao thì là một cô gái, cô không hiểu được nhiều. Tuy trước kia cũng từng chơi game, nhưng cô cũng chỉ cảm thấy Tần thần cấp thì cao, thao tác thì trâu thôi. Nhưng hôm nay, trái tim cô đều nhảy lên. Thật lâu không thể áp chế nhảy lên. Hết thảy đều do nguyên với tự mình trải qua. Tần thần mỗi một lần trợ công, mỗi một lần di chuyển, mỗi một lần về phòng ngự, mỗi một lần đánh chết. Chỉ có cô mới thấy rõ ràng nhất. Thế cho nên, sau khi trò chơi chấm dứt, tay cô đều phát run. Không phải bởi vì sợ, càng không phải bởi vì tự ti trước kia. Mà là…… Cô giữ vững một lòng tin. Cô muốn lưu tại Đế Minh, mặc dù có rất nhiều người không xem trọng ngành này.. Mặc dù là sẽ bị chịu đủ loại cười nhạo, cô cũng muốn lưu lại, dù cho có một ngày cô thất bại, cô cũng không hối hận có thanh xuân tùy ý như vậy! Tương đối với Đế Minh bên này không khí ngưng trọng, Anh Chi Lưu bên kia liền quá mức đông cứng. Người đại diện có lẽ còn chưa có phục hồi tinh thần lại. Trong cảm nhận của hắn, đây chẳng qua chỉ là một trận đấu nhỏ mà thôi. Nhưng kết quả đâu. Chuyện như vậy nói ra, còn chưa biết phải mất mặt tới cỡ nào! Người đại diện cũng bừng bừng tức giận đi đến trước mặt Sơn Khẩu Bản Nhất, gầm nhẹ một câu: “Cậu rốt cuộc là làm đội trưởng kiểu gì vậy? Hay nói cậu quá lớn tuổi, tốc độ tay theo không kịp? Nếu cậu không làm tốt chức vụ đội trường này, thì để Tu Nhị làm, cậu nhìn xem chiến tích của cậu, có từng giết ai chưa!?” Sơn Khẩu Bản Nhất không nói gì, chỉ là khuôn mặt kia quá trầm mặc, khi Toái Phát Đả tiến đến, không ai thấy rõ vẻ mặt của hắn. Phó Cửu nghe được đoạn giáo huấn kia, theo bản năng nhíu mày. Bởi vì bốn phía quá mức yên tĩnh, cho nên mỗi một câu người đại diện nói, đều rõ ràng truyền vào tai mọi người. Đồng dạng Phong Dật thân là người đại diện, cũng hướng phía bên này nhìn thoáng qua. Người đại diện kia còn chưa có muốn bỏ qua: “Tôi đã sớm nói qua để cho Tu Nhị làm đội trưởng, nhưng cậu thì sao, còn nói hiện tại không phải lúc, cậu nhìn xem kết quả cuối cùng là bộ dáng gì, các cậu ngay cả một cái tiểu đội mà cũng đánh không lại, Sơn Khẩu, tôi hiện tại nói cho cậu biết, cậu không thích hợp đảm nhiệm vị trí đội trưởng Anh Chi Lưu, điểm này tôi sẽ báo cáo cho câu lạc bộ bên kia biết, nếu cậu khăng khăng như thế, tôi đành phải mời giám đốc ra mặt, trực tiếp đem cậu đuổi ra khỏi Anh Chi Lưu, đây cũng là vì phát triển của chiến đội, dù sao tuổi cậu đã đến mức này rồi, không thể chơi được nữa.” Nghe nói vậy, Ân Vô Dược chỉ cảm thấy rất quen tai. Trước đây không lâu, hắn cũng bị đối xử như vậy. “Già như vậy rồi, còn đánh điện cạnh làm gì, mày nhìn xem bộ dáng của mày, còn có thể kiếm tiền sao?” Vốn dĩ cho rằng toàn bộ đều quên mất. Trên thực tế, những tổn thương đó chỉ bị che giấu ở sâu trong lòng, chỉ cần nhẹ nhàng nhắc tới như vậy, toàn bộ đều sẽ xuất hiện. Vì cái gì già rồi, thì không thể đánh điện cạnh. Thi đấu thua trận, có rất nhiều nguyên nhân. Chẳng lẽ không nghĩ đến mình làm sao để trở lên mạnh hơn sao? Ân Vô Dược không dám quay đầu lại, hắn sợ khi hắn vừa quay đầu lại, liền sẽ nhìn thấy bản thân mình trước kia. Bất luận kẻ nào đều không thể đồng cảm với người bị như vậy, hắn hiểu rõ. Sơn Khẩu Bản Nhất, tuyển thủ kia làm hắn vô cũng kính trọng, cũng không chạy thoát được vận mệnh bị vứt bỏ như vậy …… Hơn nữa cũng không thể làm gì. Nhưng mà, tại thời điểm này. Bên tai hắn đồng thời vang lên hai giọng nói. Một giọng thì lạnh nhạt hờ hững, một giọng mỉm cười tà nịnh. “Ông xác định nguyên nhân thua là tại hắn?” Là đại đội trưởng và tiểu đội trưởng! Ân Vô Dược đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên này. Phó Cửu và Tần Mạc, hai người kia, đã đồng thời đi đến trước mặt người đại diện Anh Chi Lưu ……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]