Chương trước
Chương sau
Lúc này, Vân Hổ lại nhìn thoáng qua ảnh chụp trên Weibo kia, uống một ngụm nước khoáng nói: “Tôi đại khái có thể đoán được là ai.”
“Cậu có thể đoán được?!” Lâm Phong lập tức liền kích động nhảy lên, bắt lấy tay Vân Hổ: “Là ai? Là ai!”
Vân Hổ hạ mắt nhìn xuống phần xương quai xanh trắng nõn của đối phương, đôi mày hơi nhíu, sau đó phóng to ảnh chụp: “Từ từ tìm, có chút sáng.”
“Nếu cậu cũng đã biết, vì cái gì không trực tiếp nói cho tôi!” Lâm Phong lại tưởng nắm chính mình đầu tóc!
Vân Hổ cầm y phục chụp lên trên đầu: “Bởi vì muốn mượn cơ hội này rèn luyện phản ứng thần kinh có phần chậm chạp của cậu, cho nên nhắc này, đội trưởng có khả năng tối hôm qua không phải là tự ngủ đâu đáy.”
Lâm Phong vừa nghe những lời này, liền biết được muốn lấy đáp án ở chỗ Vân Hổ cơ bản là không được.
Nhưng là đội trưởng không phải tự mình ngủ?
Bạo kích đó nha!
“Có chút sáng?”
Lâm Phong vuốt cằm, lại tròn mắt nhìn ảnh chụp trên weibo, sao hắn không thấy điểm sáng nào hết.
Điểm sáng nhất chính là bản thân đội trưởng, khuôn mặt kia dù cho không quá mức rõ ràng, cũng được ánh sáng chiếu tới mà phá lệ có đường nét, bóng dáng nhợt nhạt như vậy, thật giống như là một thiên sứ bị bẻ gãy cánh, đang nằm ở trong dư quang thánh khiết, loá mắt người khác.
Ai còn có thể nhìn ra thứ khác?
Nhưng một khi liên lụy đến chỉ số thông minh chính là đại sự.
Lâm Phong cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp kia!
Vẫn không có!
Nhưng hắn nhìn không ra, không đại biểu một ít các fan CP Mạc Chín nhìn không ra!
Đương nhiên, còn có một ít không phải là fan CP thì lại là fan lão Tần vô cùng thông minh.
“Nhóm mỹ nhân đều xem cẩn thận, các cậu chẳng lẽ không cảm thấy tấm ảnh này là lạ sao?”
“Lạ chỗ nào?”
“Đoạn cắt cảnh, mũi tên chỉ về cây kẹo que và chiếc nhẫn màu đen, và một ít thuốc nhỏ mắt trên chiếc quầy nơi đầu giường, phía sau không nói, liền nói kẹo que và nhẫn màu đen…… Đại thần chưa bao giờ đeo nhẫn, được rồi, cho dù lần này đại thần đi Đông Kinh thấy thích và mua cho bản thân 1 cái đi nữa, chúng ta cũng phải cố kiếm một cây kẹo que nửa xu, đại thần không thích ăn đồ ngọt, càng không thể ăn kẹo que, các cậu nói…… Kẹo que kia là ai ăn?”
“Người hiểu ngầm như đi ngang qua.”
“Cẩu động thân lại bị cho ăn một bát thức ăn cho chó, này đại buổi sáng, không chào hỏi, chỉ đi qua thôi, cũng là hiểu ngầm với nhau!”
“Chờ một chút, các nhóm anh chị ở trên, vì sao em không hiểu? Có ý tứ gì?”
“Rất dễ nhận thấy kẹo que là của ai, đêm qua là ai ngủ cùng một phòng với Tần thần, hôm nay chụp ảnh chính là…… Các cậu hiểu.”
“Là fan đại Hắc Đào, tôi đã hiểu rồi!”
“Công 1 điểm cho mục hiểu biết siêu cấp!”
“Đại Hắc Đào lại bướng bỉnh rồi, lần phát đường này tôi trở tay không kịp.”
Có những fan tuổi nhỏ còn không rõ, còn cho rằng đây là Tần thần tự mình chụp, liên quan gì đến người khác.
“Những fan Đại Hắc Đào thật là quá đáng rồi, một hai phải đem Tần thần chúng ta và Hắc Đào Z ở bên nhau sao?”
Trên thực tế, người đầu tiên nói ra câu suy luận này, cũng không phải fan Hắc Đào mà là fan lão Tần.
Rất hiển nhiên đại thần nhà bọn họ chính là cùng Hắc Đào Z ngủ với nhau, vậy còn lề mề cái gì nữa.
Rốt cuộc đều là người thật lòng thích Tần thần, cũng không nghĩ để cho Tần thần thêm phiền toái, đều không có để ý cái này.
Nào biết được, không ai để ý cô, cô vẫn không vui, lại đã gửi một tin tức: “Nhìn chỗ này, chỗ này nữa, đừng có gom Tần thần của chúng ta và Hắc Đào Z cùng một chỗ, hiểu không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.