Chương trước
Chương sau
Tần Mạc rũ mắt, lông mi lặng lẽ hạ xuống, sườn mặt đẹp trai làm người khác hít thở không thông. Phó Cửu ngẩng cao đầu, hình ảnh rất đẹp.
Nhưng Phó Cửu cảm thấy đại thần càng ngày càng gần mình, hơi thở cũng tăng lên theo.
Như thể hơi thở đều dây dưa lẫn nhau.
Là nàng ảo giác sao?
Phó Cửu quay đầu lại, có chút khó hiểu: “Anh Mạc? “
Tiếng nói đột ngột cắt ngang tất cả những cảm xúc giữa hai người.
Tần Mạc giống như là một người bị ấn nút tạm dừng, đột nhiên dừng động tác của chính mình.
Môi hai người, chỉ cách nhau ba phân.
Hơi thở phả vào mặt, làm thanh tỉnh Tần Mạc, cặp mắt kia đều có chút lay động.
Trước nay chưa từng như vậy.
Hắn điên rồi sao?
Khẳng định là điên rồi!
Tần Mạc đứng lên, đi nhanh ra ngoài, nhanh đến nỗi có tiếng gió.
Phó Cửu không hiểu?
Cảm giác hơi thở của Tần Mạc dường như thay đổi? Lại còn đi ra ngoài? Vì cái gì?
Phó Cửu muốn mở to mắt, nhưng bị thuốc mỡ cản trở tầm nhìn, thế nên biểu cảm cuối cùng của Tần Mạc nàng không thấy rõ.
Tình huống như thế nào?
Phó Cửu không hiểu, dứt khoát đứng lên, bằng vào cảm giác tích lũy lâu năm, đếm bước chân đi vào phòng tắm.
Tóm lại, dùng tay cố gắng rửa sạch thuốc mỡ trên đôi mắt, quá không mất vệ sinh.
Sau đó lại đi ra ngoài tìm đại thần……
Lúc này Tần Mạc chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, phía dưới là màu đen quần dài, nhìn qua thực sự trẻ trung.
Tần Mạc cũng không có đi xa. Sau khi ra khỏi phòng, đôi mắt nhắm dần dần, rồi tựa lên vách tường ngoài phòng.
Môi mỏng gợi cảm nhịn không được phun ra một chữ: “Thao.”
Hắn muốn hút thuốc, nhưng cũng hiểu nơi này không thể.
Dứt khoát kéo cổ áo mình ra, xứng với lời nói của mình, luôn luôn đẹp trai đến cùng dù là cảm giác lừa đảo.
Ở trên người Tần mạc, luôn có hai khía cạnh khác nhau.
Chỉ là nhiều năm như vậy, cũng không có điều gì có thể làm hắn đem khía cạnh này thể hiện ra.
Nhưng mà so với bộ đồ tây phẳng phiu ở công ty, hắn có vẻ phù hợp với bộ dáng hiện tại hơn. Đêm tối, xa hoa, không chút thu liễm.
Chỉ có thời điểm như vậy, mới có thể làm người khác cảm thấy hắn cũng là công tử. Hơn nữa vẫn còn non.
Tự phụ trên người không giảm chút nào, đặc biệt là khuôn mặt của Tần mạc, ở thời điểm này, đặc biệt hấp dẫn người khác.
Những người trong sân đều nói, này rõ ràng là một bông hoa trong bụi hoa dại.
Nhưng ai cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì. 
Có rất nhiều mĩ nữ qua đường, thấy bộ dáng Tần Mạc dựa vào vách tường. Liền muốn đi lên đến gần.
Mỹ nữ kia cười thực ngọt, cùng với một người bạn tới khách sạn chơi.
Bởi vì là khách sạn tốt nhất, cho nên ở trong khách sạn cũng sẽ có chỗ giải trí.
Kẻ có tiền luôn chơi mệt mỏi, rồi vào phòng luôn.
Loại chuyện này, Tần Mạc thấy không ít.
Cho nên khi có một mĩ nữ đi tới, hắn cũng không cảm thấy điều này có gì kì lạ.
Chỉ là mỹ nữ kia đánh giá cao mị lực của chính mình, nhẹ nhàng cười: “Soái ca, có muốn cùng nhau đi xuống chơi một chút hay không? “
Tần Mạc không nói gì, khuôn mặt kia tràn ngập người sống chớ đến gần.
Mỹ nữ không từ bỏ, thật vất vả mới nhìn thấy người dẹp trai như vậy: “Tại sao không nói lời nào? A? Chẳng lẽ ngươi không phải người Tokyo? Là người trong nước? Hay là người Trung Quốc? “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.