Chương trước
Chương sau
Editor:Dung Ân 
Phó Cửu nghe đến đó, thân hình chợt cử động:"Nhiệt độ cơ thể?Tần thần muốn đo nhiệt độ cơ thể cho tôi? "
"Không phải như vậy, Tần thiếu là muốn sờ thử trán cậu. "Trần Hiểu Đông nói. 
Phó Cửu nhướng mày cười:"Thì ra chỉ là sờ trán! ".
"Chính là bởi vì sờ trán mới kì quái, Lương Bí thư ở bên cạnh xem trợn tròn mắt. Trần Hiểu Đông lải nhải:"Thiếu gia, cậu không biết tâm tình tôi hiện giờ phức tạp ra sao,cậu còn ở đó mà vui vẻ, nếu tôi nói với phu nhân sự tình đã phát triển tới mức độ này, bà ấy nhất định sẽ không thể nào chịu nổi! "
Phó Cửu hồn nhiên không để ý, chờ hắn nói xong, hướng tới phía y ngoắc ngoắc ngón tay
Trần Hiểu Đông thấy thế, liền đi đến. 
Phó Cửu duỗi tay vỗ mặt hắn:"Hiểu Đông ôi là Hiểu Đông, chỉ số thông minh của ngươi đúng là tương ứng với chiều cao, nếu Tần Thiếu biết suy nghĩ của ngươi,sẽ đem ngươi băm làm sủi cảo từ từ mà nhâm nhi. 
Trần Hiểu Đông lúc đầu còn có điểm ngốc,chờ đến phản ứng lúc sau, mới phát hiện thiếu gia không chỉ công kích chỉ số thông minh của hắn mà còn chê hắn lùn :))
Vừa nãy Tần Thiếu còn nói muốn chiếu cố thiếu gia nhà bọn họ. 
Thiếu gia như vậy, còn cần được chỉ dạy nữa sao? 
Hơn nữa, hắn thế nhưng còn cảm thấy vừa rồi lúc thiếu gia bọn họ nói chuyện tư thế quả thật rất tuấn tú và đẹp troai~
Lúc sau uống xong cốc nước, Phó Cửu nằm trên giường ngủ cả đêm. 
Thẳng đến buổi sáng hôm sau, cô thức dậy mặc lại bộ đồng phục đã được giặt sạch, trên mặt mang khẩu trang đen, không có mang theo ván trượt 
Mùa Đông đã đến, buổi sáng thì sương mù mênh mông, mơ hồ có thể nghe được tiếng bọn học sinh nô đùa,trong không khí còn có mùi bánh rán hương vị trái cây. 
Phó Cửu hôm nay cố ý đến sớm,ngậm nửa ổ bánh rán trái cây, cũng không có tiến vào trường mà chỉ đứng ở đó. 
Mục tiêu hôm nay của cô chính là muốn biết ai là người đằng sau muốn gây chuyện với cô 
Lưu Tông Minh kia đag cuối đầu nghe điện thoại, nên căn bản không có đề phòng gì. 
Chờ đến thời điểm hắn phản ứng thì đã bị một người dùng sức đá vào một cái ngõ nhỏ. 
Lưu Tông Minh lúc sau đang định xem mặt thiếu niên, định mở miệng chửi to. 
Ngay lập tức Phó Cửu dùng một chân đạp hắn suýt nữa làm hắn mất đi nửa cái mạng. 
Lần này lực đạo cùng thời gian không giống nhau. 
Lúc này đây, Phó Cửu thật sự là đang dùng sức 
Lưu Tông Minh đau đớn quằn quại nằm lăn lộn trên mặt đất. 
Gương mặt Phó Cửu đều không chút dao động, cứ như vậy lạnh lẽo âm u. 
Giây tiếp theo, thiếu niên cười to, chân dài dẫm lên lưng,con ngươi đè thấp:"Ngươi chẳng phải muốn đánh ta hay sao,có giỏi thì đánh đi!"
"Phó Cửu, ngươi dám đánh lén ta, được thôi, hôm nay chúng ta sẽ giải quyết xong mọi chuyện ở đây! "Lưu Tông Minh vừa nói xong thì đồng bọn ra tới. 
Phó Cửu mỉm cười nhìn hắn:"Hiện tại là 7h40" sáng,nơi này tầm nhìn hạn chế, ta lại đeo khẩu trang, có ai chứng minh là ta đánh ngươi, chẳng lẽ là ngươi sao? Hả? "
Trên thực tế, những lời Tần Mạc nói cũng không sai, người như Phó Cửu rất dễ làm người ta ghét bởi vì trong cô đã sớm hình thành mấy loại hành động áp bức này rồi :))
Kế hoạch hôm nay của cô, cô sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết nào làm cô tổn hại...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.