Chương trước
Chương sau
Editor:NM
Phó Cửu nhướng mày, khóe miệng mang theo ý cười, làm cho người ta không biết được rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì, trừ bỏ soái khí vẫn là soái khí.
Trên thực tế Tần Mạc cũng là lần đầu tiên gặp loại người giống như thiếu niên.
Nhìn như tà nịnh, làm việc không có chương trình.
Nhưng ngoài việc có tâm lí học, loại người này làm khó nhất chính là việc tiến hành viết một thứ gì đó.
Thế nên loại tai họa này vẫn nên đặt bên người anh là an toàn nhất.
“ Đọc quyển nào trước đây?” Phó Cửu nhìn mười quyển tiểu thuyết trên tay, có điểm khó lựa chọn.
Tần Mạc phục hồi lại tinh thần, tiếng nói trầm thấp dễ nghe: “Cậu thích nhất quyển nào liền đọc quyển đó.” Mọi người đều nói rằng ngày thường đọc sách xưa có thể suy đoán ra tính cách một người.
Trước đây Tần Mạc phi thường tín nhiệm luận điểm chuyên nghiệp này, nhưng hiện tại.... Bởi vì thiếu niên, anh đã bắt đều hoài nghi tính cách con người quá phức tạp, xem bộ dáng ngày thường của thiếu niên đã thấy ngốc rồi nhưng không ngờ so với tưởng tượng của anh còn ngốc hơn.
Phó Cửu xác thật không thể nào xem loại đồ vật này, ngày thường cô thích nhất là tiểu thuyết huyền huyễn trinh thám, nhưng ở trong đầu cô vẫn có nhớ về một chút thư tịch, rút ra một quyển cô cho là truyện hài, nhưng trên thực tế là tiểu thuyết thanh xuân vườn trường.
Đại thần lần này rất có lễ phép, bày ra một tư thế chuẩn bị nghe, mang theo ưu nhã trực tiếp bắt chéo hai chân nằm ở trên giường cô, khuôn mặt tuấn mỹ đạm mạc, tay phải còn mang theo bao tay màu đen, lộ ra cánh tay trắng nõn làm người ta cảm giác anh không tồn tại trên thế giới này.
Phó Cửu trước kia cũng không cảm thấy giường của mình nhỏ, hiện tại bị một người đàn ông nằm lên.... Cảm thấy nên đổi một cái giường to hơn...Nhưng cũng là vì đại thần quá cao.
“ Đây là quyển tiểu thuyết nổi tiếng.” Phó Cửu nhẹ nhàng khụ một tiếng: “Thanh xuân vườn trường, hào môn thế gia.”
Tần Mạc mím môi mỏng, nhìn có điểm trào phúng: “Nam thần bá đạo ở đâu?”
“Anh Mạc thật là có trí nhớ tốt.” Phó Cửu thò lại gần, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp.
Tần Mạc duỗi tay đặt trên đầu thiếu niên: “Kêu cậu đọc chuyện xưa trước khi ngủ chứ không kêu cậu phóng điện.”
Phó Cửu ý cười càng đậm, khuôn mặt đầy soái khí: “ Bắt đầu rồi, tôi tên là Trương Mỹ Lệ, là một nữ sinh rất bình thường, cho đến một ngày tôi chuyển vào học viện cao đẳng có tên là vũ trụ vòng quanh trái đất Hoa Hạ, sinh hoạt mộng ảo của tôi bắt đầu, một ngày kia tôi đi mãi đi mãi rồi té xỉu ở một khu rừng, lúc này xuất hiện một người, hắn rất đẹp trai! Gọi là Âu Dương có tiền!”
Nghe đến đó, người đàn ông đại khái là nhịn không được cười lạnh một tiếng: “Âu Dương có tiền? Tên?”
“Anh Mạc, đừng nóng vội, chuyện xưa vừa mới bắt đầu.” Phó Cửu tiếp tục hăng hái: “ Âu Dương có tiền này không phải ai khác chính là con một của viện trưởng học viện cao đẳng vũ trụ vòng quanh trái đất Hoa Hạ, sẽ tạo phi thuyền vũ trụ, trong nhà còn có vệ tinh, lúc hắn thấy tôi té xỉu, liền cho tôi một đống thẻ để tôi đi mua đồ ăn vặt. Tôi là một người như vậy thiện lương như vậy đáng yêu như vậy thuần khiết, sao có thể lấy tiền của hắn! Âu Dương có tiền vẫn là lần đầu tiên gặp nữ sinh cự tuyệt hắn, từ đó liền bắt đầu vây quanh tôi, tuy rằng người thích tôi rất nhiều, từ trong phòng học dài tới cổng trường, nhưng tôi thật sự không đành lòng cự tuyệt hắn, liền đáp ứng cùng hắn yêu đương mấy ngày...”
Bang.
Tần Mạc vươn tay đè lên quyển sách trên tay Phó Cửu, tiếng nói nhàn nhạt: “ Dùng thẻ mua đồ ăn vặt? Cậu xác định có thể mua được sao?”
“Anh Mạc, đây là hào môn vườn trường văn, bình thường, đều bình thường.” Phó Cửu nén cười, ý cười trong mắt như là có thể tràn ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.