Chương trước
Chương sau
Lương bí thư thật là rối rắm.
Hắn không muốn gọi điện thoại cho phu nhân hoặc là ông chủ đâu.
Cho dù có gọi điện thoại đi, hắn nên nói như thế nào đây?
Cũng không thể nói Tần tổng bị một nam nhân bẻ cong được….
Bất đồng với tư tưởng sinh động của Lương bí thư, trong trò chơi Phong Thượng chỉ cảm thấy hôm nay cậu là người thấp kém nhật, thật là buồn mà.
Cho nên ở thời điểm anh cậu gõ cửa tiến vào, cậu cũng không thu hồi notebook, khuông mặt mất mát tiều tụy.
Người đại diện Phong còn tưởng tiền trong trò chơi của em hắn không đủ xài, lập tức vung tay gửi vào ba ngàn, hỏi: “Đủ không?”
“Không, không phải chuyện tiền bạc!” Phong Thượng liền nói lắp, cũng cảm thấy chuyện này thật buồn thôi.
Phong Dật nhướng mày: “Thế là chuyện gì?”
Phong Thượng vừa định nói cho anh của cậu việc cậu gặp Hắc Đào Z, nhưng nghĩ lại nếu anh cậu biết chuyện này cũng sẽ biết chuyện ngay đó đi tham gia thi đấu điều động nội bộ của Tần thị, cho nên chỉ lắc lắc đầu, cái gì đều không có nói.
Nhưng Phong Dật cũng nói với em trai của mình một chút chuyện: “Anh trai cậu rất vội, Tần tổng không biết vì sao đột nhiên hủy bỏ tư cách nhập đội của nhân viên trong kỳ thi đấu điều động nội bộ lần này, làm cho bọn họ liền tới tham gia thi đấu Điện Cạnh, ta còn phải bộ trí kế hoạch lại lần nữa, sau này lại không thể nào đi quán ăn đêm hẹn hò, cậu nói xem đại thần vì cái gì lại cố tình làm như vậy?”
“Tôi, tôi cũng không biết.” Trên thực tế là Phong Thượng biết, cậu cảm thấy Tần thần đưa ra quyết định như vậy ngó trái ngó phải đều là để khiến thần tượng của cậu hết giận.
Chẵng lẻ thần tượng thật sự bị đại thần cấp phải chạy?
Phong Thượng càng nghĩ càng cảm thấy uể oải, hắn còn chưa đi theo thần tượng đây, vậy mà Tần thần đã nhanh chân đến trước?
Bản thân Phó Cửu còn không biết có người nổi lên ý muốn đi theo cô, tay trái cầm khăn long, tùy ý xoa tóc ngắn màu bạc của mình, liền như vậy đi chân trần vào phòng tắm, đuôi tóc còn nhỏ nước, dừng ở trên môi mỏng đỏ nhạt, làn da trắng như ngọc, từ mũi đến cằm đều xinh đẹp đến không thể bắt bẻ, đẹp đến làm người ta không muốn rời mắt.
Trong miệng thiếu niên còn ngậm một cây kẹo que, châm rãi đi qua chỗ Tần Mạc.
Bộ dáng lười biếng giống như một tên ác ma ngạo mạn, phi thường soái khí!
Thiếu niên sau khi tắm xong càng thêm hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Cứ như vậy chăm chú nhìn gia hỏa, Tần Mạc không có cách nào tiếp tục công việc, đơn giản đóng lại hồ sơ trên tay, đem thương vụ cứng ngắc ném tới bên cạnh, nâng lên đôi mắt đảo qua thiếu niên đăng nhìn anh, nâng tay phải lên: “Đưa khăn lông cho tôi.”
Lúc này Phó Cửu không quá phản kháng với đại thần, cô hiện tại là đang mặc áo ngủ, vẫn nên bảo vệ tốt chính mình, tùy tiện đem khăn lông giao cho nam nhân.
Ánh mắt Tần Mạc dừng lại trên giọt nước đọng lại ở mu bàn tay mình, giọng nói nhàn nhạc: “Cúi đầu.”
Khóe môi Phó Cửu co rút, đại thần là muốn lau đầu cho cô?
Vừa vặn cô tự lau cũng không tiện, đơn giản liền giau cho đại thần, cũng hạn chế nước rơi phía trước quá nhiều sẽ lộ ra cái gì.
Nghĩ tới đây, Phó Cửu phi thường nghe lời cúi đầu xuống.
Tần Mạc nhìn cái đầu xù xù lông trước mắt, tay phải nâng lên, lực đạo không tính là mềm nhẹ, Tần Mạc cho rằng đối đãi em trai cần phải có bộ dáng đối đãi với em trai, không cần quá ôn nhu….
Bất quá, cho dù là như thế, bộ dáng như vậy nhìn qua vẫn tuấn mỹ động lòng người, câu môi một chút, vẫn là vô cùng cưng chiều….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.