Chương trước
Chương sau
Ở đại lục này, người có thể nghiên cứu tâm lý tội phạm chắc hẳn không nhiều lắm.
Huống chi có thể lưu lại chú giải trong sách càng hiếm hơn.
Phó Cửu nghiền ngẫm nhếch môi mỏng.
Đại thần giấu còn rất sâu.
Trách không được bọn họ đều nói người như Tần thiếu, toàn bộ ba tỉnh miền Đông Bắc không ai dám trêu chọc.
Nếu cảnh sát nào cũng giống như đại thần, phỏng chừng cô che dấu sẽ mất rất nhiều công sức.
Tâm lý tội phạm, trong xương cốt là một quân nhân, hơn nữa hay nghiên cứu về máy tính...
Phó Cửu tin tưởng rằng trên thế giới này có một số người không kể trùng sinh bao nhiêu lần đều không so sánh được.
Đại thần có lẽ chính là người duy nhất trong mười nghìn người đó...
“Có hứng thú với sách của tôi sao?” Tần Mạc đã tắm rửa xong, anh mặc áo dệt kim mỏng nhạt màu phối hợp cùng quần vải dài, nhìn anh nhu hòa hơn rất nhiều, có nét như bộ dạng ở nhà của những nam minh tinh tại quốc gia H, tóc màu đen cũng dán vào bên tai, mang theo hơi ẩm ướt, cổ tay lộ ra bên ngoài nhìn qua đặc biệt trắng.
Anh cứ như vậy từ phía sau Phó Cửu bước lại đây, ngón tay thon dài đặt trên cuốn sách “Trong lòng tội phạm” cô đang đọc.
Hơi thở mùi bạc hà thanh đạm như nước, trộn lẫn một chút hương thuốc lá, rơi xuống từ trên đỉnh đầu Phó Cửu, vô cùng quen thuộc cũng vô cùng dễ ngửi.
Với tư thế như vậy, lúc Phó Cửu quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy cằm trơn bóng của anh.
Phó Cửu nghĩ tới vấn đề chiều cao, cô không được tính là thấp, người đàn ông này lại cao hơn cô một cái đầu.
Trách không được thời điểm vừa rồi đại thần đi tới, ánh mắt lại ghét bỏ như vậy… Cao như thế đúng thật có tư cách ghét bỏ cô...
Tần Mạc cũng hạ mắt, ánh mắt thâm thúy dừng trên mặt của thiếu niên, tựa như muốn đọng lại trong tức khắc.
Anh rất nhanh đã rút quyển sách trên tay cô ra nhét vào kệ sách lại, bàn tay khác trực tiếp túm chặt cổ áo sau của giáo phục cô đang mặc, cứ vậy mà nghiêng thân mình hỏi Phó Cửu, môi mỏng cách mặt cô rất gần, hơi thở cũng có thể phả vào mặt Phó Cửu: “Rất đẹp sao?”
“Có lẽ vậy.” Phó Cửu nhẹ nhàng cười, có chút quyến rũ người: “Trách không được anh Mạc có thể định vị phạm vi của tôi nhanh như vậy, năng lực trinh thám mạnh thế mà. Nếu biết trước tôi đã không nhảy ra ngoài sớm như vậy mà trốn đi bồi anh Mạc chơi mấy trận.”
Tần Mạc lại tự nhủ với bản mình lần nữa, thiếu niên đang trong thời kỳ phản nghịch.
Làm anh trai, dù thằng nhóc này có tùy tiện động vào đồ vật của anh, anh cũng không thể bóp gãy móng vuốt của cậu ta.
Nhưng mà đứa nhỏ này vẫn muốn xen vào.
Tần Mạc dùng thêm sức, mặc kệ thiếu niên đang trong tư thế gì, túm cô đi ra ngoài: “Sách học bù tí nữa hẳn xem, đi ăn cơm trước.”
Từ sau khi gặp được đại thần, số lần cô bị người xem thành bao tải nhiều lên rõ ràng: “Anh Mạc, chúng ta thương lượng chút. Anh đừng luôn kéo tôi đi như vậy, quá ảnh hưởng tới hình tượng của tôi.”
“Nhìn lén sách của người khác không ảnh hưởng hình tượng của cậu ư?” Tần Mạc bắt lấy vẻ mặt của thiếu niên, giống như đang giáo huấn con mèo nhỏ không nghe lời.
Phó Cửu cũng không phủ nhận: “Tôi chỉ muốn nhìn một chút xem người có thể bắt được tôi rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại. Anh Mạc, anh ngoại trừ chơi trò chơi còn làm gì không?”
“Kiếm tiền.” Sau khi Tần Mạc nói xong, dùng sức nhéo nhéo cằm thiếu niên: “Đừng hỏi thăm nhiều như vậy, lại vô nghĩa tôi sẽ xử lý cậu. Đi hầm lẩu thôi.”
Phó Cửu cảm thấy nên thừa dịp cơ hội này giáo dục đại thần một chút, thò mặt lại gần, hết sức xấu xa cười: “Anh Mạc, thực tế thì vai trò làm anh trai này, anh còn vài chỗ không đạt tiêu chuẩn. Nói thật, nếu anh cứ nói chuyện thô lỗ như thế sẽ không theo đuổi bạn gái được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.