Đường Cận Ngự mím môi: "Huấn luyện kết thúc, nâng nặng chạy việt dã 20 km!"
Mẹ kiếp, vừa khen cái hết muốn khen!
Vừa mới khen anh, bây giờ đã trừng phạt tôi rồi!
“Còn chưa về!” Đường Cận Ngự lại nói.
Giản Thất bĩu môi, có cần phải kiêu ngạo như vậy không, khen anh còn không vui!
"Tiểu Đường Đường, bái bai..." Giản Thất vung tay lên, vẫy vẫy với Đường Cận Ngự, xoay người rời đi.
Nhìn người rời đi, Đường Cận Ngự lúc này mới quay người lại.
Trở lại bãi tập, Giản Thất vẫn bình tĩnh tiếp tục tập luyện.
Trong lúc giải lao Giản Thất bước đến chỗ Phong Diệc, nhỏ giọng nói: "Giáo quan, hỏi anh một vấn đề, có được không?"
Phong Diệc rất tình nguyện gật đầu, nữ thần chủ động tìm anh nói chuyện như thế vui không thể vui hơn.
"Vấn đề là gì?"
"Đường giáo quan, có bối cảnh gì?"
Giản Thất nhỏ giọng hỏi.
Phong Diệc dừng lại, có chút nghi hoặc: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Vừa nãy đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, có một tên thần kinh họ Lương nói muốn đuổi học tôi, Đường giáo quan ngăn rồi, tôi chỉ muốn hỏi một chút Đường giáo quan có bối cảnh gì? Ngăn được anh ta sao?”
Trong miệng Giản Thất ngậm một cọng cỏ, ngồi xổm trên mặt đất lầm bầm, phảng phất như đang âm mưu điều gì đó.
Vẻ mặt lưu manh này khiến Phong Diệc lạnh cả sống lưng.
Tại sao có cảm giác rằng nếu ông chủ không thể ngăn được, cô ấy muốn chính mình xách đao lên trận tiêu diệt người ta vậy?
Thiếu nữ, cô coi cô là tên xã hội đen sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thieu-lanh-lung-khong-the-treu-vao/1253951/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.