“Cô tấn công, bắt đầu!” Đường Cận Ngự nói.
Giản Thất nhìn anh, đôi mắt đẹp đảo quanh, đáy mắt thoáng qua một tia giảo hoạt.
Giơ tay thành nắm đấm, trực tiếp tấn công Đường Cận Ngự.
Đường Cận Ngự không hề trốn tránh mà trực tiếp vươn tay nắm lấy tay cô, dùng sức một cái, trực tiếp ném người xuống đất, động tác nhanh chóng.
Buông tay Đường Cận Ngự nhìn Giản Thất trên mặt đất, lành ít giữ nhiều nói: "Đứng dậy, tiếp tục."
Giản Thất bị té ngã ở đó liền nằm luôn ở đó, cà lơ phất phơ mở miệng: "Muốn giáo quan ôm ôm mới dậy cơ, anh làm tôi ngã!"
“Giở trò lưu manh với tôi phải không?” Đường Cận Ngự đá vào bắp chân cô một cái: “Đứng dậy.”
“Không đứng dậy nổi, tôi bị thương, toàn thân đều đau..."
Giản Thất không ngu đâu, cơ thể này của cô, mặc dù trải qua thời gian dài như vậy cũng coi như có chút thành tựu, nhưng vừa thử một lần đã biết, bản thân không phải đối thủ của anh!
Cô không phải là người ngu, biết rõ mình không thể đánh lại còn đi đánh, đây không phải tự tìm ngược thì là cái gì?
Làm người ấy à, vẫn phải biết tiến biết lùi.
Đám người luyện tập ở phía xa có chút ngốc, vừa rồi nhìn thấy giáo quan nhẹ nhàng sờ đầ, trong nháy mắt người trực tiếp bị ném xuống đất!
Chậc chậc chậc… Giáo quan cũng thật tàn nhẫn.
Đột nhiên ném người ngã xuống đất, không thể gượng dậy được.
Phong Diệc ở một bên nhìn sang.
Ông chủ sẽ không ra tay quá tàn nhẫn chứ?
Hơn nữa cái chuyện đấu đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thieu-lanh-lung-khong-the-treu-vao/1253946/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.