Chương trước
Chương sau
Sở Du nhìn chằm chằm cô một cách thù địch, khịt mũi hừ một tiếng, xoay người đắp chăn đi ngủ, Trương Hiểu chỉ nhìn cô sau đó cũng đi ngủ.
Mộc Tử đứng dậy rót cho cô một cốc nước: "Không sao chứ?"
Giản Thất lắc đầu: "Không sao, tớ đi tắm đây, cậu ngủ sớm đi!"
Sau khi tắm nhanh xong, Giản Thất nằm ở trên giường, tóc vừa mới khò qua, có chút khô, cô nhìn nhìn, hiện tại giữ lại thứ này có vẻ hơi phiền phức!
Rèn luyện hôm nay không là gì so với trước đây nhưng dù sao thân thể này cũng không so với trước đây. Đối với những hạng mục của ngày hôm nay, hiện tại cô cảm thấy thân thể yếu ớt này có chút sắp hỏng rồi.
Không thể không nói đêm nay Giản Thất ngủ rất say, đến sáng cũng không muốn dậy.
Tuy nhiên ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng còi vang lên, không thể không hồi máu gượng dậy.
Sáng sớm lại là một bài tập làm nóng người nâng nặng chạy việt dã năm km.
Chạy việt dã năm km kết thúc, tất cả mọi người đều đứng ở trường bắn.
"Hôm nay cho các em thư giãn chút..." Phong Diệc nói: "Tôi nghe nói trong lớp chúng ta có một vài người có kỹ thuật bắn súng xuất sắc. Trước đây còn tham gia các cuộc thi xạ kích, lấy được rất nhiều thành tích, có thể ra sân để làm mẫu!"
Mọi người đồng loạt nhìn Sở Du.

Giản Thất cũng đi theo, nhìn dáng vẻ bất giác hấc cao cằm của Sở Du không khỏi nhướng mày, tự đắc như vậy sao?
Sở Du là tổng quán quân của cuộc thi bắn xạ kích quốc gia ba lần liên tiếp.
Mọi học sinh trong trường quân đội đều biết về Sở Du, loại thành tích này cũng khiến Sở Du trở thành mục tiêu đào tạo trọng điểm khi vào trường.
Đây là một hạt giống bắn tỉa tốt.
“Sở Du, mau đi!” Trương Hiểu cười nói.
Các bạn học bên cạnh cũng mong đợi nhìn cô ta, muốn xem phong cách của người đạt tổng quán quân quốc gia môn bắn súng này.
Phong Diệc nói: "Sở Du, ra khỏi hàng!"
Sở Du bước ra, đoạt lấy khẩu súng từ tay Phong Diệc.
Nằm trên mặt đất, thao tác chuẩn, điều chỉnh súng ống một tí, nhắm cái bia ở phía trước, trực tiếp bóp cò.
Tiếng súng kết thúc, Sở Du từ trên mặt đất đứng lên, khóe miệng nở nụ cười tự mãn.
Đường Cận Ngự cầm kính ngắm lên, nhìn bia ngắm ở đằng xa.
Ánh mắt của Sở Du rơi vào trên người Đường Cận Ngự, thấy anh không có phản ứng gì, đáy mắt lộ ra vài phần thất vọng không dễ thấy được.

Tầm mắt của Giản Thất cũng rơi vào người Đường Cận Ngự nhưng có chút kinh ngạc.
Kết quả của Sở Du quả thực rất tốt, không ngờ rằng anh không phản ứng gì!
“Biểu hiện không tồi.” Phong Diệc nói: “Chín mươi tám vòng, rất tốt!”
Thực sự không tồi, dù sao thì các cuộc thi trước mà Sở Du tham gia đều trong phòng xạ kích, không có điều kiện thời tiết bên ngoài ảnh hưởng. Hôm nay là ngoài trời, có chút gió nhẹ, độ ẩm và hướng gió sẽ ảnh hưởng nhất định đến việc bắn xạ kích.
Thành tích này thật sự không tồi rồi!
“Cám ơn phó giáo quan!” Sở Du cười nói, giọng điệu không giấu được vẻ đắc ý.
Đôi mắt cô ta nhìn Giản Thất một cách khiêu khích nhưng thấy rằng ánh mắt của Giản Thất hoàn toàn không nhìn vào cô, mà thay vào đó là hướng về phía Đường Cận Ngự.
Nụ cười nơi khóe miệng Sở Du hơi chìm xuống, rất nhanh liền trở lại bình thường.
Trở lại vị trí của mình, cô nhìn về phía Phong Diệc vừa định mở miệng: "Phó giáo quan, trước đây Giản Thất nói kỹ thuật bắn của cô ấy rất tốt, có nên cho cô ấy thử không, để cho mọi người mở mang tầm mắt?"
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào Giản Thất.
Giản Thất nhướng mày nhìn Sở Du, nhìn thấy nụ cười khiêu khích trong mắt cô ta, lập tức hiểu rằng đang muốn làm cô xấu mặt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.