Thân phận ngôi sao của cô sẽ khiến nhiều người có địch ý với cô. Để đỡ mọi người nói này nói kia, thường tìm đến gây phiền phức, không bằng chủ động xuất kích, đứng ở độ cao mà mọi người chỉ có thể ngước nhìn! Như vậy rắc rối sẽ ít hơn! Cho nên hiện tại chỉ có thể để Phong Diệc chạy thêm mấy km! Nghĩ xong Giản Thất tăng tốc độ. Phong Diệc chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân bị… vượt qua rồi! Nhìn Giản Thất đã chạy tới phía trước, Phong Diệc có chút ngẩn ra. Thế này còn được không? Anh vội vàng đuổi kịp. Nhưng mà Giản Thất trực tiếp vứt bỏ anh, từ đầu đến cuối để anh chạy đằng sau. Đường Cận Ngự một tay chống lên cửa kính xe, ánh mắt rơi vào người con gái luôn giữ vững vị trí số một, không còn định che giấu nữa sao? Giản Thất... Khóe miệng nhếch lên, Đường Cận Ngự vươn tay cầm lấy cái còi nói: "Phó giáo quan, nếu như anh còn thụt lùi đằng sau nữa, hôm nay tôi đánh anh gãy chân!" Nghe những lời của Đường Cận Ngự, Phong Diệc cũng khá tức giận, tăng nhanh tốc độ! Nhưng Giản Thất dù thế nào cũng không cho anh ta vượt qua, cô luôn chạy trước giữ khoảng cách một mét với anh ta, mặc cho anh ta đuổi theo như thế nào, cô cũng không giảm tốc độ mà tiếp tục chạy trước.
Đường Cận Ngự lái xe, lúc đi ngang qua hai người, lạnh lùng nhìn Phong Diệc nói: "Xem ra, anh thật sự cần tăng cường tập luyện, anh chạy không qua nổi một tân binh!" Phong Dịch: "..." Nói cho cùng, cô ấy rốt cuộc chạy kiểu gì mà nhanh vậy! Đường Cận Ngự nhìn người con gái dẫn đầu đến điểm kết thúc, vẻ mặt nhàn nhạt. “Trưởng quan, đạt vị trí đầu có giải thưởng gì không?” Giản Thất cười vô lại. Đường Cận Ngự nhìn người nào đó, nhếch khóe miệng: "Muốn thưởng sao?" Lúc này Phong Diệc vừa mới đi tới, Đường Cận Ngự cười nói: "Giải thưởng là tí nữa giám sát phó giáo sư chạy được không?" Phong Diệc: "..." Ông chủ, anh có cần như vậy không? Chạy thua nữ thần đã đủ xấu hổ rồi, bây giờ còn để nữ thần giám sát tôi chạy, đây là muốn náo loạn cái gì thế? "Phó giáo quan thì thôi đi, nhưng ngược lại hi vọng ngày nào đó có thể giảm sát giáo quan anh chạy chắc tốt hơn.” Đường Cận Ngự nhàn nhạt nhìn mọi người nào đó: "Chờ đã!" Giản Thất nhướng mày mỉm cười bình tĩnh. Phong Diệc chán nản, giống như bị khinh thường! Lần lượt có người đến điểm cuối cùng, suýt nữa tất cả mọi người đều trực tiếp ngã xuống đất.
Ánh mắt của Sở Du rơi vào trên người Giản Thất, vừa rồi từ xa cô nhìn thấy Giản Thất đang cười nói với Đường Cận Ngự? Cô ta không khỏi nhíu mày. Tất cả mọi người đều đến đủ. Đường Cận Ngự mặt không cảm xúc nói: "Chỉ có một người đạt tiêu chuẩn, bây giờ ngoại trừ Giản Thất ra, mọi người tiếp tục, ba km, năm người cuối cùng lát nữa sẽ cùng phó giáo quan luyện tập!" Mang vác đồ nặng chạy việt dã kết thúc, mọi người ai cũng kiệt sức nhưng không ngờ đây chỉ là màn khởi động mà thôi. Vượt chướng ngại vật dài 400 mét như thoi đưa, luyện tập xà đơn song song, leo núi, bơi lội, luyện tập cả ngày, chắc chắn tất cả mọi người đều cảm thấy như lột một lớp da. Khi buổi tối lúc nghỉ ngơi, một đám nữ sinh kéo nhau đến phòng của Giản Thất. Nữ sinh đứng đầu tiên mặc áo ba lỗ, bộ dáng cao to lực lưỡng, cơ tay của cô ta thoạt nhìn có chút dọa người. "Giản Thất, cô đi ra đây cho tôi!" "Giản Thất, đi ra đây!" Một nhóm nữ sinh hét lớn. Mộc Tử đứng dậy nghi ngờ hỏi: "Các cậu có chuyện gì vậy?" “Không phải việc của cô, tránh ra, bảo Giản Thất ra đây!” Một cô gái bên cạnh giơ tay đẩy Mộc Tử ra, hét vào bên trong: “Giản Thất, đi ra đây!" Sở Du ngồi trên giường của mình, một nụ cười không rõ ý vị xẹt qua mắt cô ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]