Chương trước
Chương sau
Cho đến ngày cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học, giáo viên cũng không giảng nhiều mà để mọi người tự ôn tập.
Để thư giãn tâm trạng, hiếm khi giáo viên trò chuyện với học sinh về việc các em muốn thi vào trường nào.
Trường đại học diễn xuất tốt chỉ có mấy trường đó, những gì mọi người đang nói cũng chỉ trong những trường đó.
“Giản Thất, cậu muốn thi vào trường nào?” Một nam sinh phía trước quay đầu lại hỏi Giản Thất.
Mọi người xung quanh có chút tò mò, giáo viên cũng chú ý tới, nhìn Giản Thất, thực ra giáo viên có chút lo lắng về điểm số văn hóa của Giản Thất.
Dù sao thì trong ba tháng qua, Giản Thất đều ở trong đoàn làm phim, thành tích trước đó của em ấy cũng bình thường, những ngày này chắc cũng lo lắng không ít đây.
Chỉ là sự nổi tiếng hiện tại của Giản Thất chắc cũng được hưởng một số đặc quyền.
“Giản Thất, em muốn thi vào trường nào?” Giáo viên cười hỏi.
Ánh mắt của mọi người ngay lập tức tập trung trên người Giản Thất, điều này khiến Giản Thất muốn xem nhẹ cũng không được.
"Đại học quân đội chính quy.” Giản Thất bình tĩnh nói.
Câu nói của cô không phải nghi ngờ đều khiến cả lớp học im lặng.
“Giản Thất, không ngờ cậu cũng biết nói đùa.” Một bạn học nữ cười nói: “Đừng có trêu nữa, cứ nói thật đi.”
Mọi người bật cười, mà giọng nói lạnh lùng của Giản Thất vẫn tiếp tục vang lên: "Tôi không đùa, tôi muốn vào trường đại học quân đội chính quy đấy."
"Không biết tự lượng sức mình!” Sở Vũ Hàm khinh thường: "Cũng không nhìn lại bản thân, thật sự cho rằng mình có chút nổi tiếng cái gì cũng dám nói, trường đại học quân đội chính quy cơ à, tôi thấy nếu như cô không đi cửa sau sợ rằng trường đại học diễn xuất bình thường cũng không vào nổi!"
Những gì Sở Vũ Hàm nói thực sự là những gì mọi người muốn nói.
Thậm chí giáo viên còn cho rằng đây là chuyện cười.

Trường đại học quân sự chính quy là trường quân đội tốt nhất, là trường nổi bật nhất, không phải cô muốn vào là có thể vào được.
Không cần nghi ngờ, dù là kiến thức hay thể chất tất cả học sinh trường trung học Bác Lâm đều không đạt tiêu chuẩn.
Đối với sự chế giễu này, Giản Thất cười nhạt, không thèm đáp lại vì biết rằng đây là cách nghĩ của mọi người.
Vì vậy thư nhập học kia là cách tốt nhất để vả mặt!
Thấy không khí có chút kiềm áp, cô giáo đành phải chuyển đề tài: "Nếu mỗi học sinh đều có mục tiêu riêng, vậy ngày mai mọi người cùng hướng tới mục tiêu của mình, cố lên, tin tưởng vào bản thân các em, các em nhất định sẽ làm được!"
Kì thi kết thúc sau hai ngày, Giản Thất đi ra, Coco xuống xe hỏi: "Thế nào? Thi thế nào rồi?"
"Khá ổn áp.” Giản Thất tóm tắt trong ba từ.
“Em có thể đạt được điểm chuẩn của đại học quân đội chính quy không?” Coco cảm thấy mình vẫn phải làm tốt việc khai thông tinh thần, nếu không đến lúc thi trượt thì thật tệ.
"Tất nhiên."
Một câu trả lời đầy tự tin sẽ không cho anh cơ hội an ủi nào cả!
“Được rồi, cứ ăn mừng nhập học đi!” Coco cười nói.
...
Trong phòng VIP, Coco thích ôm mic, suốt ngày cầm micro hát, còn Giản Thất bình tĩnh dùng bữa.
Điện thoại bên cạnh Coco vang lên, Giản Thất cầm điện thoại mắng: "Điện thoại của anh này, mau trả lời."
Khi Coco vừa hát vừa liếc nhìn tên trên cuộc gọi: "Kiều ảnh đế đấy, em ra ngoài nghe đi."

Nói xong tiếp tục hát một cách thâm tình.
Giản Thất không nói nên lời, ai mới là cô chủ vậy?
Cầm điện thoại, Giản Thất bước ra ngoài kết nối điện thoại.
"Coco tôi đến rồi, các người đang ở phòng riêng nào vậy?"
“Tôi là Giản Thất, anh đợi tôi ở cửa, tôi ra ngay đây.” Giản Thất mở miệng, bước nhanh ra ngoài.
Khi Kiều Bách nhìn thấy Giản Thất, anh mỉm cười, đưa ra một món quà: "Chúc mừng kết thúc kỳ thi đại học."
“Cảm ơn.” Giản Thất mỉm cười, hai người cùng nhau trở về phòng riêng.
“Sao anh lại ở đây?” Giản Thất hỏi.
“Coco nói muốn tụ họp, bảo tôi đến chúc mừng cô.” Kiều Bách cười nhẹ.
"Vào trong rồi nói chuyện..." Giản Thất giơ tay mở cửa đột nhiên dừng lại, trong phòng dường như có rất nhiều người.
Liếc nhìn những người trong phòng, á… đi nhầm rồi!
"Xin..." Lời xin lỗi chưa kịp nói xong, giọng nói đùa cợt của một người đàn ông đã vang lên: "Ồ, đây không phải là Kiều ảnh đế sao? Anh ta cũng đến nơi này à, tôi còn tưởng Kiều ảnh đế không xem khói hoa của nhân gian cơ."
Giản Thất không hài lòng khi nghe thấy lời chế giễu này, vừa định quay về nhưng liếc thấy một người trong góc, khóe miệng ngay lập tức kéo lên.
Nụ cười đùa giỡn có chút tà khí: "Tiểu Đường Đường, anh cũng ở đây…"
Mọi người qua d.t.r.u.y.e.n ủng hộ mình với
Với mọi người chỉ là thay đổi giao diện nhưng với mình là nguồn động lực to lớn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.