Những người trên tàu liên tục bắn vào thuyền cano của Đường Cận Ngự. “Che cho tôi!” Đường Cận Ngự nói với những thuộc hạ đang đi theo mình. "Nghe rõ." "Nghe rõ." Trong khi thuộc hạ thu hút hỏa lực, Đường Cận Ngự vòng qua, nhanh chóng tiếp cận con tàu cano rồi trực tiếp nhảy lên đó. Dễ dàng thoát khỏi nhóm người bên ngoài, giao những người bên ngoài cho thuộc hạ đã lên thuyền, anh trực tiếp bước vào trong cabin. Tuy nhiên không có ai bên trong. Đường Cận Ngự nhíu mày, chẳng lẽ chạy rồi sao? Phong Diệc đi theo vào: "Ông chủ, người chạy rồi à?" Đường Cận Ngự không nói chuyện, đi đến vị trí cabin phía dưới. "Cái này… cái này là ý gì?” Phong Diệc kinh ngạc nhìn hai tên cầm đầu đang bị trói vào nhau, miệng bị nhét giẻ, mặt mày có chút thâm tím. Vừa nhìn là biết bị đánh tơi tả. Phong Diệc kéo mảnh vải ra hỏi: "Ai trói hai người ở đây?" Cả hai lắc đầu nói không biết.
“Ông chủ, liệu có phải là đồng đảng không?” Phong Diệc hỏi. Đường Cận Ngự liếc nhìn toàn bộ cabin, lông mày vô thức cau lại, ai đã giúp giải quyết hai người này? "Phong Dịch, xử lý sạch sẽ!" Đường Cận Ngự dặn dò xong trực tiếp quay người rời đi. Một nhóm thủ hạ mặc đồng phục bước vào, nhìn thấy cảnh này thì hơi kinh ngạc: "Đây là chuyện gì vậy?" Phong Diệc lắc đầu: "Không biết, đem đi." … Đường Cận Ngự lái xe trở về đoàn phim, lúc này đoàn phim đã bắt đầu kết thúc công việc. Đường Cận Ngự kéo một nhân viên đoàn phim hỏi: "Cô Giản tối nay có quay quay phim trên đoàn phim không?" "Không có, chiều nay sau khi quay phim cô ấy về trước rồi." Giọng của nhân viên vừa rơi xuống, Đường Cận Ngự đã quay người rời đi. Khi về đến khách sạn, Đường Cận Ngự nhanh nhẹn lật người trực tiếp vào phòng, đột nhiên đèn được bật lên, anh xoay người, nhanh chóng trốn sang một bên, dùng rèm để ẩn nấp trong bóng tối. "Ăn no rồi, bây giờ nghỉ ngơi thật tốt cho tôi, buổi tối đừng nghĩ mua một đống đồ ăn vặt để về!” Coco nhìn Giản Thất cảnh cáo: “Tôi về rồi, có chuyện gì xảy ra thì gọi cho tôi!" "Vâng, Coco đại nhân!" Nghe thấy tiếng đóng cửa, Đường Cận Ngự bước ra ngoài.
Giản Thất quay lại nhìn thấy người giả vờ ngạc nhiên: "Trưởng quan, anh nửa đêm trèo tường như vậy định hù chết tôi sao?" "Đi đây đấy?” Đường Cận Ngự hỏi, dùng đôi mắt sâu thẳm, lạnh lẽo nhìn cô dò xét. "Vừa ăn cơm tối về, sao vậy?” Giản Thất bình tĩnh hỏi: "Trưởng quan, anh hôm nay không thực hiện nhiệm vụ sao? Sớm vậy đã kết thúc rồi à?" Đường Cận Ngự kiên định nhìn cô, muốn từ trên người cô nhìn ra dấu vết nói dối nhưng thái độ quá thẳng thắn, rõ ràng là không lộ tí sơ hở nào! "Có chắc sau khi rời đoàn phim rồi đi ăn tối không?" "Trưởng quan đang nghi ngờ tôi điều gì vậy?” Giản Thất cười, vừa nói đã trêu chọc: “Tôi có làm chuyện không nên làm sao? Hay là bây giờ trưởng quan đến tìm tôi thật ra vì muốn gặp người ta, mà khổ nỗi tìm không nổi lý do thế nên mới bịa tạm cái cớ! Nhớ người ta thì cứ trực tiếp nói đi." Hai mắt Đường Cận Ngự tối sầm lại, trong phút chốc nhìn chằm chằm người nọ: "Không có chuyện gì!" Nói xong anh quay người, trực tiếp đi về phía cửa sổ. "Trưởng quan, ngày mai anh không đến nữa à?” Giản Thất cười hỏi. “Ừ.” Đường Cận Ngự không nhúc nhích đáp. Tưởng Giản Thất sẽ nói gì đó nhưng không ngờ cô không nói lời nào, cứ như thể cô tùy tiện hỏi thôi. Đường Cận Ngự xoay người rời đi, biến mất trong màn đêm, dường như anh chưa từng xuất hiện. Nhìn vào vị trí của cửa sổ, Giản Thất mỉm cười, trưởng quan, rất mong đợi lần gặp tiếp theo của chúng ta!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]