Chương trước
Chương sau
"Đừng như vậy..." Giản Thất nũng nịu lặp lại lần nữa: "Đừng ở đây..."
Âm thanh của Giản Thất vốn dĩ nghe nghe rất hay, hơn nữa còn cố tình làm vậy nên khiến âm thanh kiều mị này càng thêm vẻ quyến rũ.
Sắc mặt Đường Cận Ngự đen không thể đen hơn, giơ tay định đánh người ta trước.
"Đừng ở đây..." Giản Thất nũng nịu mở miệng, động tác trêи tay nhanh và chính xác, trực tiếp kéo quần áo Đường Cận Ngự xuống, đẩy người xuống đất.
Đúng lúc này, hai tên tội phạm ở đằng kia tình cờ đi ngang qua.
"A... đừng mà...:" Thanh âm nũng nịu của Giản Thất, hơn nữa hai người có tư thế này đương nhiên khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
Góc nơi hai người ở có chút tối, lúc này Đường Cận Ngự bị đẩy ngã trêи mặt đất, chỉ để lộ ra trong tầm mắt của Giản Thất.
Sau khi Giản Thất lăn lộn như vậy, sự chú ý của hai tên tội phạm lúc này đều bị thu hút.
"Nổ súng!"
Gần như cùng lúc Giản Thất lên tiếng, viên đạn đã bắn trúng một tên tội phạm.
Tên súng bắn tỉa từ xa đồng thời vào lúc này bắn trúng tên tội phạm bắt con tin.
Một nhóm người nhanh chóng tiến đến và chế phục hai tên tội phạm.
Ánh mắt của Đường Cận Ngự rơi vào Giản Thất vẫn đang đè trêи người anh, ánh sáng lạnh lẽo gần như muốn giết người.
Ngay khi Đường Cận Ngự chuẩn bị trực tiếp ném người, Giản Thất đã trực tiếp rời khỏi anh
"Không cần quá cảm kϊƈɦ, tạm biệt..."

Giản Thất tiêu sái vẫy tai với Đường Cận Ngự rồi nhanh chóng rời đi.
Toàn bộ quá trình không đến nửa phút, người đó đã biến mất khỏi tầm mắt của Đường Cận Ngự!
Vài người hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng có mặt để vây lại xem, Đường Cận Ngự đã sửa sang lại quần áo của mình, nhưng áo vẫn đang phanh ra, do Giản Thất dùng lực làm hỏng cúc.
Phong Diệc nhìn xung quanh, sau đó cười nói: "Lão đại, người vừa nãy đâu?"
"Đúng rồi, người đâu?" Mấy người đàn ông bên cạnh nhìn Đường Cận Ngự đầy hứng thú muốn hóng chuyện.
Sắc mặt của Đường Cận Ngự có chút đen, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người: "Tinh thần các người tốt như vậy, đêm nay luyện tập nhiều hơn đi!"
Sau khi buông một câu như vậy, Đường Cận Ngự quay người rời đi.
Mọi người nhìn nhau.
"Tại sao tôi cảm thấy lão đại có chút thẹn quá hóa giận nhỉ?"
"Là bởi vì hai tên tội phạm kia phá hỏng chuyện tốt của ngài ấy sao?"
"Cho nên đây là ɖu͙ƈ cầu bất mãn?"
"Tôi cũng nghĩ như vậy!"
"Đúng, đồng ý!"
...

Giản Thất trở về ký túc xá, bạn cùng phòng ở ký túc xá vẫn chưa về, cô rửa mặt xong trực tiếp đi nghỉ ngơi, nhưng lại nhận được điện thoại từ Sở Vũ Hàm.
Vừa nghe máy đã nghe thấy giọng nói chất vấn của Sở Vũ Hàm: "Giản Thất, tớ vẫn luôn chờ cậu, sao cậu còn chưa tới?"
Giản Thất nhướng mày, giữa lông mày có chút lười biếng, đường nét xinh đẹp tinh xảo lại càng thêm quyến rũ.
"Muốn hiện tại tôi đến sao?"
Môi Giản Thất cong lên, giọng điệu nhàn nhạt khiến Sở Vũ Hàm ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm.
"Không cần đâu, tớ trở về rồi, lần sau nói chuyện!"
Ngữ khí của Sở Vũ Hàm có chút kiêu ngạo, trực tiếp cúp điện thoại.
Giản Thất để điện thoại xuống, khóe môi cười thật sâu, nhưng ánh mắt lại vô cùng nguy hiểm!
Thăm dò sao?
Chúc cô may mắn!
Nâng chăn bông lên, Giản Thất nghỉ ngơi và đánh một giấc ngon lành.
Bên kia Sở Vũ Hàm vừa cúp điện thoại định nghỉ ngơi, nhưng không ngờ cửa bị đập bình bịch, sau đó bị đá văng ra.
Căn nhà là thuê chung, bị động tĩnh lớn như vậy, hai người bạn cùng phòng đều đi ra.
"Có chuyện gì vậy?" Một người bạn cùng phòng lo lắng nói.
Vừa mới nói xong, một giọng nói thô bạo từ ngoài cửa truyền đến: "Sở Vũ Hàm mở cửa!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.