Kiều Thừa Huân nheo mắt lại, hai tay không tự giác được nắm chặt, phun ra một câu khinh thường từ kẽ răng, “Tôi không quan tâm.”
“Ôi chao, ôi…” Mục Trác Thâm than một tiếng, trong đáy mắt hiện lên chút bất đắc dĩ.
Hai năm qua anh Kiều vì tra ra hung thủ hại chết Tư Tư, uổng phí không biết bao nhiêu tiền, dù sao anh ta khuyên không chỉ một lần, chỉ có thể để anh Kiều làm bừa.
Lúc này, bartender chuyển một ly Wisky đến.
Kiều Thừa Huân vươn tay phải thẳng tắp thon dài ra, giơ ly rượu lên, môi mỏng hé mở nhấp một ngụm, sau đó đặt cái ly xuống.
Động tác thoải mái, lộ hết phong độ thân sĩ, giống như vương tử trời sinh cao quý, trong tao nhã lộ ra biến ảo khôn lường và cao ngạo.
Người đàn ông mê người như vậy, rất nhanh liền hấp dẫn một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa lòe loẹt ngồi bên cạnh.
Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt đi tới, khóe môi cong lên nụ cười mị hoặc, “Hi, người đàn ông tao nhã, anh nhìn không giống những người khác…”
“Cút.” Yết hầu Kiều Thừa Huân khẽ di chuyển, phát ra tiếng nói trầm thấp, toàn thân tỏa ra khí lạnh bức người.
Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt sợ tới mức biến sắc, đâu dám lại gần nữa, xoay người chạy đi.
“Ha ha…” Mục Trác Thâm cười ha ha, “Anh Kiều, anh thành thật nói cho tôi biết, sao anh cưới được cô vợ nhỏ nhà anh thế? Bình thường hung dữ với con gái như vậy, không phải là dùng sức mạnh đấy chứ?”
Kiều Thừa Huân lại nhấp một ngụm Whisky, không có nói tiếp.
Thằng nhóc này nói không sai, anh đúng là dùng sức mạnh.
Trong đầu không khống chế được hiện lên khuôn mặt tròn nhỏ nhắn thanh thuần, nghĩ đến cô sốt cao 40 độ, bộ dạng lại hoàn toàn không biểu hiện ra đau đớn…
Trong ấn tượng, Tư Tư từng nhặt một con mèo hoang về nhà, còn mèo hoang đó bị người ta ngược đãi, chân sau đều đầy vết thương.
Nhưng rất kỳ lạ, con mèo bị thương nặng như vậy, lại giống như không có việc gì ăn uống vệ sinh, hoàn toàn không nhìn ra nó đau đớn.
Lại cứ là loại phương thức nhịn đau, mới khiến cho người ta đồng tình
Không thể không thừa nhận, thủ đoạn Ôn Đề Nhi sử dụng đúng là tuyệt vời, anh đúng là vì cô mà dấy lên đồng tình, cũng vì cô mà tự trách.
Thậm chí bây giờ, khi anh nghĩ đến cô, cũng không thể thu hồi lại suy nghĩ rất nhiều.
Nhất thời tâm phiền ý loạn, để ly rượu xuống, đột nhiên xoay người rời đi.
“Anh Kiều, đi đâu thế?”
“Đi toilet.”
Mục Trác Thâm: “…”
Cảm thấy được, hình như anh Kiều thay đổi?
Tuy không biết thay đổi chỗ nào, nhưng anh ta có thể cảm nhận được, thằng nhóc này không lạnh lùng như trước kia nữa, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là nhờ công lao của cô vợ nhỏ thần bí kia.
Đột nhiên anh ta liếc nhìn ly rượu Kiều Thừa Huân đang uống, nếu anh ta bỏ thứ đó vào trong rượu…
ồ, baby.
Anh ta quả thực không muốn sống nữa, nhưng chuyện tốt như vậy chơi rất kích thích, cớ sao không làm?
Nghĩ đến điều này, Mục Trác Thâm nói với bartender: “Lấy số 1 ra đây.”
Bartender sửng sốt, lấy một lọ thuốc.
Môi Mục Trác Thâm cong lên nụ cười quỷ dị, mở lọ thuốc ra lấy một viên thuốc, bỏ vào trong ly rượu của Kiều Thừa Huân, cuối cùng làm như không có việc gì đưa lọ thuốc cho bartender.
Không lâu sau, Kiều Thừa Huân trở lại, khuôn mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng trước sau như một.
Mục Trác Thâm yên lặng nói đùa, “Sắp đến 1 giờ rồi, một mình vị đó nhà anh ở trong phòng, cực kỳ cô đơn đó…”
Đôi mắt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân nhìn thoáng qua, không có nói tiếp, cầm lấy ly rượu, uống hết rượu trong ly.
Mục Trác Thâm tận mắt nhìn thấy anh uống rượu xong, trong lòng sôi trào.
Thằng nhóc này, ngày mai đợi quỳ bàn giặt đi thôi.
Một lúc lâu sau, Kiều Thừa Huân chỉ cảm thấy trong cơ thể có luồng nhiệt trào ra như dời núi lấp biển.
Nhất là người anh em ở giữa đột nhiên tỉnh lại, cảm giác đau đớn như bị ngọn lửa mạnh đốt cháy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]