Chương trước
Chương sau
Ôn Đề Nhi cúi thấp đầu, yên lặng đi theo.

Không biết vì sao, đầu óc mờ mịt, làm thế nào cũng không thể tỉnh táo nổi.

Có thể là do ngủ muộn, sau khi ngồi lên xe, hình như cô lại mệt mỏi.

Đầu lắc lư theo xe, lúc lơ đãng, vô ý dựa vào cánh tay Kiều Thừa Huân.

Đáy mắt Kiều Thừa Huân hiện lên một chút chán ghét, đôi mắt như chim ưng trong lúc vô tình nhìn thấy rãnh sâu trước ngực cô, trong cơ thể đột nhiên dấy lên một cơn khô nóng.

Lại muốn quyến rũ anh sao? Đáng tiếc thời gian và địa điểm đều sai rồi, anh vô tình đẩy đầu cô ra.

Thân thể thiếu nữ lung lay vài cái, nhanh chóng lại dựa vào anh, đầu tựa vào vai anh.

Chết tiệt!

Kiều Thừa Huân lại đẩy đầu cô ra, không ngờ cô lại nhích đến gần…

“Ôn Đề Nhi.” Không thể nhịn được nữa, anh chỉ có thể gọi cô tỉnh.

“A…” Ôn Đề Nhi mơ mơ màng màng mở to mắt, mờ mịt nhìn phía ngoài cửa sổ, “Đến nơi rồi sao?” 

Còn chưa đến mà…

Kiều Diêm Vương có bệnh sao?

Muốn kháng nghị, thấy khuôn mặt lạnh của Kiều Thừa Huân không được tốt lắm, chẳng muốn va vào họng súng, nói thầm một câu: “Gọi tên người ta xong không nói lời nào, có bệnh…”

Kiều Thừa Huân im lặng không nói.

Đi xe gần 20 phút, cuối cùng cũng đến nhà họ Kiều.

Xe dừng lại ổn định, Ôn Đề Nhi nhanh chóng xuống xe, hít thở từng ngụm không khí trong lành.

Không biết vì sao, cô giống như hơi say xe, trước đây cô chưa say xe bao giờ, kỳ lạ muốn chết.

“Thất thần làm gì, lại đây.” Kiều Thừa Huân đột nhiên nói.

“Đến đây đến đây.” Ôn Đề Nhi chạy đến, vô cùng thân thiết ôm lấy tay anh.

Tối hôm qua Kiều Diêm Vương đã nói, hôm nay cô phải diễn thật tốt, cho nên cô sẽ ngoan ngoãn phối hợp.

Trong nhà, sảnh chính bày tám chín bàn tiệc, ít hơn lần trước đi về gặp cha mẹ anh.

Ông cụ Kiều đức cao vọng trọng, người tới tham gia tiệc mừng thọ đều là một số bạn bè thân thích có thân thận phận tôn quý hoặc là chiến hữu già, không ít sĩ quan đến đây, trái lại một số người quan hệ không đủ thân sẽ không được mời đến.

Ôn Đề Nhi và Kiều Thừa Huân đã đến, lập tức thành tiêu điểm của mọi người.

“Đó chính là vợ anh Kiều sao? Qủa nhien là trai tài gái sắc!”

“Trai tài gái sắc cái gì, tôi nghe nói, cô gái đó không sạch sẽ gì, mặt hàng này không lạ gì.”

“Xuỵt, những lời này đừng nói lung tung!” 



Tuy không nghe rõ những người đó nói cái gì, nhưng Ôn Đề Nhi nhạy cảm cảm nhận được, bầu không khí lần này không giống như lần trước.

Ngay cả cha mẹ chồng lần trước có hảo cảm rất tốt với cô, lần này thấy cô, thậm chí tươi cười cũng không có, nhìn cô giống như đồ vứt đi vậy.

Mà đứng cạnh cha mẹ chồng, ngoại trừ Vạn Mỹ Trân, còn có Phượng Vũ!

Nhìn hai người phụ nữ đó đứng cùng một phía, Ôn Đề Nhi liền đoán được một chút, chắc chắn hai người phụ nữ này giở trò!

Không lâu sau, hai người đến trước mặt cha mẹ chồng, Kiều Thừa Huân chủ động nói: “Cha, mẹ.”

Ôn Đề Nhi cũng cười tít mắt chào: “Cha, mẹ.”

“Hừ!” Bà Kiều hừ lạnh một tiếng, “Thừa Huân à, người vợ tốt mà con cưới, tìm được ở đâu thế?”

Nụ cười trên mặt Ôn Đề Nhi cứng đờ, trong lòng âm thầm nghi ngờ, bà Kiều có ý gì đây?

Đôi mắt phượng của Kiều Thừa Huân âm u, phút chốc hiện lên một tầng lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Mẹ, những lời này của mẹ là có ý gì?”

Bà Kiều nhìn Ôn Đề Nhi đầy ghét bỏ, “Mẹ nghe nói, Đề Nhi ở trường thường xuyên đánh nhau trốn học, đêm không về ngủ, còn lêu lổng với một số đàn ông không đứng đắn?”

Ông Kiều cũng nghi ngờ nói: “Thừa Huân à, con không tìm lầm người đấy chứ?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.