Chương trước
Chương sau
Kiều Thừa Huân nhíu mày, đôi mắt lạnh lẽo nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, đáy lòng có chút tức giận, nhưng không có chút phản cảm.

Người phụ nữ chết tiệt, diễn quá sẽ trái ngược lại, chẳng lẽ cô không biết?

Sau đó phát hiện ra, quần áo trên người cô đã thay, đôi mắt biến dịu dàng hơn, trầm giọng nói: “Muốn ra cửa sao?”

Sáng sớm, cô muốn đi đâu lêu lổng?

Ôn Đề Nhi cười tít mắt gật đầu, “Ừm, tôi hẹn đi chơi với bạn.”

Bạn sao?

Kiều Thừa Huân đột nhiên hứng thú với người bạn của cô, “Bạn gì?”

“Bạn thân của tôi, chúng tôi cùng nhau lớn lên.” Bạn thân là nam cũng là bạn thân, nói như vậy không sai mà.

Nghe thấy hai chữ ‘Bạn thân’, Kiều Thừa Huân không hiểu sao lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, trầm giọng nói: “Đừng về muộn đó, trở về sớm một chút.”

“Ừ…” Ôn Đề Nhi nhu thuận gật đầu, “Tôi ra cửa trước.”

Kiều Thừa Huân lạnh giọng cắt ngang: “Ăn xong bữa sáng rồi hẵng đi.”

“Không được, tôi đang vội, tạm biệt chồng.” Ôn Đề Nhi không để lời anh nói ở trong lòng, quay đầu liền đi.

Đôi mắt lạnh lẽo của Kiều Thừa Huân nheo lại, đôi mắt như chim ưng sắp xuyên qua thân thể cô. Ôn Đề Nhi chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, bước chân đi tới cửa nhanh hơn, trong nháy mắt biến mất ở ngoài cửa.

Kiều Thừa Huân thu hồi ánh mắt, không còn tâm tư xem tin tức.

Thu hồi cứng nhắc, chuẩn bị ra cửa.

Phượng Vũ ở một bên yên lặng không tiếng động cũng đi theo ra ngoài, “Anh Thừa Huân, bây giờ chúng ta đi sao?”

“Ừm.” Kiều Thừa Huân lạnh lùng lên tiếng, trái lại tự đi vào trong sân.

Trong sân chỉ có một chiếc Maybach, Kiều Thừa Huân ngồi vào trong xe.

Sau đó xe rời đi rồi.

Phượng Vũ ngây ngốc ở trong sân, vài giây sau mới phản ứng kịp, “Anh Thừa Huân, đợi em với!”



Ngồi tàu điện ngầm đi đến quán rượu Đế Hào, thời gian vừa đúng chín giờ.

Ôn Đề Nhi đeo balo máy tính đi từ trong đường tàu điện ngầm ra ngoài, đi được vài bước, liền nhìn thấy một người đàn ông đứng bên ngoài quán rượu Đế Hào.

Nhìn mới hai mươi hai hai mươi ba tuổi, tai trái đeo khuyên tai đinh màu bạc, phía trên đính kim cương, cái mũi thẳng, trên lông mày trái có một vết sẹo nhạt, giữa ánh nắng mang theo vài phần xấu xa.

Nhìn thấy Ôn Đề Nhi, lập tức nở nụ cười sáng lạn, “Tiểu Đề, có năng lực đó, vậy mà không muộn.”

Ôn Đề Nhi nhìn trước ngực anh ta mở ba chiếc cúc áo, giữa khe hở áo sơmi trắng lộ ra màu da màu lúa mạch, lộ hết cuồng dã không kiềm chế được.

Con hàng này, muốn quyến rũ người nào thế?

Ôn Đề Nhi đột nhiên nói lời cay độc: “Lông ngực lộ ra rồi kìa, làm ơn cài cúc áo vào.”

Tươi cười của Đường Vực Tân cứng lại, khó thở nói: “Biến, ông đây không có lông ngực.”

“Xùy…” Ôn Đề Nhi nhịn không được cười ra tiếng, “Đường Quả thối tha, anh rất sợ ngực mọc lông sao? Người đàn ông có lông ngực cực kỳ quyến rũ, không tin anh có thể nuôi thử một ít xem.”

Đường Vực Tân: “…”

Thứ đồ chơi lông ngực này, muốn dài là có thể dài sao? Đùa anh ta à.

“Không nói lời vô ích với anh nữa, cùng em đi ăn sáng đi, chết đói rồi…” Ôn Đề Nhi cực kỳ tự nhiên kéo tay anh ta, kéo anh ta vào trong quán rượu.

Đường Vực Tân không tình nguyện lắm theo sát cô, nhíu mày nói: “Anh chỉ đồng ý mời em một bữa, bữa sáng em tự trả tiền.”

“Dạ dạ dạ, em tuyệt đối không nhổ lông ngực anh, được chưa?”

“Em có thể đừng nói đến lông ngực được không?”

Ôn Đề Nhi cười lưu manh, “Không thể, em quyết định hôm nay mỗi lần nói chuyện với anh một câu đều nói hai chữ lông ngực.”

Đường Vực Tân nhíu mày, “Em làm như vậy mà nói, vịt quay sẽ bay mất.”

“Bay em cũng sẽ bắn rơi xuống, lông ngực.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.